
Tác giả: Hồng Nương Tử
Ngày cập nhật: 22:43 17/12/2015
Lượt xem: 1341514
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1514 lượt.
Tại bến sông huyện Lô Khê thuyền bè qua lại tấp nập, nhưng chủ yếu là thuyền lớn chuyên chở hàng hóa, nối đuôi nhau thành hàng dài. Đám chủ thuyền mồm ngậm thuốc lá thơm mà vẫn rất đon đả mời chào khách lên thuyền. Từ sáng đến giờ khách khứa vắng vẻ, chẳng mấy người qua sông vì thế việc bất ngờ có ba người khoác ba lô xuất hiện ở bến sông cũng đủ khiến chủ thuyền vui lên một chút, liền vồn vã mời ba người lên thuyền, cuối cùng cũng có người lên thuyền, cuối cùng cũng có thể kiếm được chút ít rồi.Thiệu Đông Tử nhảy lên thuyền. Hầu hết thuyền chở khách trên sông Nguyên đều là thuyền gỗ, dáng thon dài, trên thuyền có lắp thêm mái hiên bằng gỗ, ở giữa lại đóng vài thanh gỗ ngang cứng chắc làm chỗ ngồi, bên ngoài quét màu sơn truyền thống đã được quy định. Mỗi thuyền chỉ cần có một người phụ lái với ông chủ thuyền là có thể kinh doanh chở khách, nói chung mọi thứ rất sơ sài.Loại thuyền này chạy bằng dầu diesel, mỗi lần nổ mấy cứ gọi là kêu xình xịch xình xịch, cuốn theo cả gió chạy thẳng một đường dài trên sông.Tạ Nam và Tô Khôn tìm một chỗ phía trước thuyền rồi lặng lẽ ngồi xuống còn Thiệu Đông Tử thì xông thẳng lên đầu thuyền, diễn vai trưởng đội quân xâm lược, giương tay chỉ tr3 các vách núi dựng đứng bên sông.Thực ra Tạ Nam đang là sinh viên đại học năm cuối, bỗng đùng một cái mẹ cậu ở quê gọi điện nói là có một người họ hàng xa, nhờ người tìm đến tận nhà, người đó báo ông ta bị bệnh rất nặng, không thể qua khỏi, nhưng vào phút lâm chung ông ta lại đòi gặp Tạ Nam bằng được.Toàn bộ sự việc nghe có vẻ hoang đường, bởi từ sau khi vào đại học, Tạ Nam rất hiếm khi về nhà, vậy mà bây giờ lại mọc ra một người họ hàng xa, còn chỉ đích danh tên cậu và yêu cầu về nhà một lần. Dù có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa nhưng việc này cũng khiến Tạ Nam thấy bối rối vô cùng.Hay nói theo một cách khác: Phải chăng chúng ta rất thân quen nhau? Nhưng Tạ Nam lại không thể để tâm chuyện này.Thế mà khi cậu đem chuyện này nói với tên bảo thủ Thiệu Đông Tử, không ngờ cậu ta lại thấy hứng thú đến kỳ lạ.Cậu ta dùng cây đũa khua khoắng trong không trung, tạo ra âm thanh vù vù và hoàn toàn không để ý đến thái độ của mọi người xung quanh: “Đi chứ! Tội gì mà không đi, không chừng còn kiếm được bảo bối ông ấy để lại cũng nên, đến lúc đó thì người anh em phát tài rồi!”.Tạ Nam ngẩng đầu nhìn Thiệu Đông Tử vẻ ngờ vực, cái thằng này suốt ngày chỉ bận ăn chơi, ca hát, bia rượu, thế mà tự nhiên lại sốt sắng mốn mình về nhà như vậy, chắc chắn chẳng có việc gì tốt đẹp đâu.“Cậu nên biết rằng, chỗ đó vào thời Chiến Quốc thuộc quận Kiềm Trung nước Sở, trung tâm chính trị của quận nằm tại trấn Thường Đức, Tần Chiêu Vương năm thứ ba mươi đã chiếm quận Kiềm Trung, Vu Trung và vùng Giang Nam ở bên ngoài quận Kiềm Trung nước Sở. Trung tâm chính trị của quận cách hai mươi dặm về phía Tay huyện Nguyên Lãng ngày nay. Vào năm thứ hai mươi sáu đời vua Tần Thủy Hoàng, ranh giới Tương Tây khi đó thuộc quận Kiềm Trung, trung tâm chính trị của quận đặt ở phía Tây huyện Nguyên Lãng ngày nay. Không chừng ông già đó lại để lại điều gì thú vị đấy?”Có vẻ Thiệu Đông Tử đã có sự chuẩn bị từ trước nên mới tuôn ra một tràng dài dằng dặc như thế.“Thật á?”“Người anh em, tôi nghĩ trước tiên cậu tìm thầy giáo rồi xin nghỉ đi, cứ nói ông ở quê bị bệnh nặng nên xin phép nghỉ học để về nhà.”“Có ông mày bệnh ấy”, Tạ Nam bất mãn đáp lại.“Vậy cậu thử tìm bất kỳ người họ hàng nào gần gần một chút mà bị ốm nặng đi.” Lời của Thiệu Đông Tử cứ như là dính phải bả ấy, nghe thế nào cũng không lọt lỗ tai.Suy đi tính lại hồi lâu, cuối cùng Tạ Nam cũng quyết định xin nghỉ, nhưng đến tối đó ở quán cơm chay, Thiệu Đông Tử đã đem đến cho Tạ Nam một điều bất ngờ mà cũng vô cùng quan trọng đó là được dùng bữa cùng với tuyển thủ hạt giống số một và củng được mệnh danh là hoa khôi của trường này.Vừa nhìn thấy người đẹp có khuôn mặt tươi cười rạng rỡ tựa hoa nở này, lại thêm thái độ chủ động đưa tay ra của cô nàng: “Chào anh, em là Tô Khôn. Lần này lại làm phiền anh rồi”.Tạ Nam liền quay đầu, chăm chú nhìn Thiệu Đông Tử hỏi khẽ: “Này, Đông Tử, lại trò gì thế?”“Đây là người đẹp cùng đồng hành với chúng ta trong chuyến du lịch Tương Tây lần này!”Tạ Nam tóm chặt lấy cậu ta, giận dữ nói: “Lần này không phải tớ đi du lịch đâu, có việc thật đấy!”“Hào phóng một chút đi mà, khó khăn lắm tớ mới tìm được cơ hội mời người đẹp ra đây, cậu phải tạo điều kiện cho tớ chứ, thêm một người cũng không vấn đề gì đâu”.Tạ Nam đưa mắt nhìn kỹ hoa khôi của trường, cô nàng không thuộc loại tuyệt thế giai nhân nhưng cũng được xếp vào hàng thanh tú thon thả, dáng người mảnh khảnh, giọng nói dịu dàng, thật khiến người khác không thể không đưa mắt ngắm nhìn, nói tóm lại là: quyến rũ.Lần này người bị mê hoặc lại là Tạ Nam, chẳng hiểu từ đâu mọc ra cái búa nện vào đầu khiến cậu gật đầu lia lịa. Thiệu Đông Tử đứng lên lớn tiếng tuyên bố lịch trình chuyến đi: đầu tiên về nhà Tạ Nam, sau đó sẽ đi thăm quan những điểm du lịch xung quanh!Tạ Nam miệng chữ O mắt chữ A nghe Thiệu Đông Tử tuyên bố, nhưng miệng có tròn nữa, mắt có tr