
Tác giả: Thi Định Nhu
Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015
Lượt xem: 1342634
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2634 lượt.
uá gia gia ấy.”
Đường Tiềm ngạc nhiên, cảm thấy lời cô gái này lúc trẻ con lúc già dặn, không thể lường nổi, muốn trốn nhưng chân đã mềm nhũn vô lực.
Một lúc sau hắn mới đáp: “Nếu nàng đã muốn chơi, ta sẽ chơi cùng nàng.”
“Chúng ta chơi như thật nhé, bắt đầu từ lúc vào động phòng, có được không?”
Nàng đứng dậy, gót sen nhẹ bước, ngồi xuống bên giường. Hồi lâu sau, thấy hắn chẳng động tĩnh gì bèn nhẹ giọng nhắc nhở một câu: “Chàng phải vén khăn trùm đầu của thiếp.”
Hắn vươn tay kéo tấm khăn lụa trên đầu nàng ra.
“Bây giờ chàng nhìn thấy thiếp chưa?”
“Không nhìn thấy.”
“Đồ ngốc, lấy tay mà sờ.”
Nàng búi tóc theo kiểu xuân la, bên trên còn cài châu ngọc. Ở giữa là một cây phượng thoa, hai bên là những chuỗi ngọc rung rinh. Từng bước chân khiến chúng khẽ lay động, trong bóng tối phát ra tiếng đinh đang.
Trên mặt nàng thoa đầy phấn, có chút đầy đặn, son môi có vài phần hương vị bạc hà. Tay của hắn không dừng lại trên mặt nàng, ngón tay lướt qua gáy nàng, dừng trên cổ áo nàng.
“Giúp thiếp cởi áo, được không?”, nàng ngẩng đầu, khẽ thủ thỉ.
Nàng mặc tới mấy lớp thường y. Bên ngoài là một lớp áo dài bằng lụa Vân Hạc, ở giữa là một tấm nội sam mềm, liền với một cái yếm Thập Cẩm Hồi Xuân. Đường Tiềm luống cuống chân tay cởi không biết bao nhiêu cái khuy nút mới cởi hết ý phục, chỉ còn lại một cái yếm.
Nàng vẫn ngồi ngoan ngoãn trên giường, tỏ ra cực kỳ nghe lời, phối hợp.
“Chàng đã từng yêu ai chưa?”, nàng chợt hỏi.
“Chưa từng.”
“Thật may mắn.”
“Nàng thì sao?”
“Thiếp không hạnh phúc”, nàng than nhẹ một tiếng.
“Nàng có cần ta giúp gì không?”, hắn hỏi.
“Chẳng ai giúp được thiếp hết.”
“Tại sao?”
“Bởi vì thiếp là một kẻ điên.”
“Người điên ta cũng có thể giúp”, cảm thấy trong giọng nói của nàng tràn đầy tuyệt vọng và bi thương, hắn nắm lấy tay nàng, hỏi: “Có phải có kẻ ức hiếp nàng không?”
“Không có”, nàng bật cười, “Là tự thiếp ức mình thôi.”
Tiếp đó, dường như tâm tình nàng tốt hơn một chút, vuốt ve khuôn mặt hắn, nói: “Đây là lần đầu tiên của chàng sao? Trông bộ dáng ngốc nghếch vụng về của chàng, rõ ràng chưa từng động đến nữ nhân.”
Hắn không đáp lời.
“Không phải lo, thiếp sẽ dạy chàng”, giọng nói ngọt ngào lại vang lên.
Kể cả trong bóng tối, thân thể nàng cũng tràn đầy sức sống.
Hắn rút chiếc trâm gài tóc của nàng xuống, đặt món đồ trang sức luôn phát ra tiếng đinh đang xuống chân giường. Mái tóc dài buông xõa mượt mà như suối, tràn xuống cơ thể khỏa thân của nàng.
Dường như có chút sợ lạnh, nàng co chân lại, rúc vào lòng chàng giống hệt như một chú cá ngựa, mặc chàng vuốt ve đôi tay thon dài, khẽ hôn ngón tay non tơ. Trong lúc quấn quýt, hơi thở của hai người đan xen, hàng lông mày chớp động nhìn nhau. Nàng vươn đầu, để lộ một khe sâu tuyệt đẹp bên dưới, Đường Tiềm cúi mình hôn nhẹ ngực nàng. Mười ngón tay mềm mại khẽ du động trên lưng, nhịp nhàng như gãy đàn. Dần dần hắn đã bắt đầu kích động. Lưng hắn rộng, lúc hai vai hắn dựng thẳng lên ở giữa tạo thành một khe dài sâu, nàng lại giống như đang trèo lên một vách đá cheo leo, ngón tay chợt bấu vào kẽ đá. Sau đó, nàng kéo tay hắn, chỉ dẫn cho hắn, cho đến khi hắn triệt để mê đắm trong dục vọng của chính mình, trong cơn cuồng hoan quên luôn tử thần.
Từ đầu đến cuối, nàng không nói câu nào.
Sau cùng, nàng giúp hắn lau rửa, khẽ khàng nói: “Chàng không nên tới nơi này, về sau đừng đến nữa.”
Trầm mặc hồi lâu, hắn chợt hỏi: “Tại sao? Tại sao nàng phải làm thế này?”
Nàng vỗ vỗ mặt hắn, cười nhẹ: “Đến bản thân thiếp cũng không hiểu, chàng còn muốn hiểu làm gì?”
Kế đến, nàng bắt đầu thu dọn y phục. Hắn nghe thấy tiếng đôi chân trần của nàng bước tới bước lui trên thảm, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng. Thậm chí nàng còn thấp giọng ngâm nga một khúc nhac, qua một lúc, lại hỏi hắn có muốn ăn gì không.
“Ta muốn uống nước”, hắn nói.
Trong bóng tối nàng lần tìm ấm trà, rót đưa hắn một chén trà. Hắn uống một hơi cạn sạch.
“Đêm này chàng có thấy khoái lạc không?”, nàng hỏi.
“Cực kỳ khoái lạc.”
“Nhớ đấy, đừng tới nữa”, nàng lại nhắc lại.
“Tại sao?”
“Điên cuồng chỉ trong một ý niệm mà thôi.”
Chương 6: Bóng đao dưới trăng
Giờ cơm trưa, Mộ Dung Vô Phong phát hiện ra Tạ Đình Vân đang ở ngoài cửa đợi mình.
“Có việc gì?”, chàng vừa ăn vừa hỏi.
“Lão gia tử của Long Vũ các ở Giang Nam là Long Chú đem theo sáu đứa con tới cầu kiến. Cùng tới còn có Tiêu Mộc Phong Tiêu lão gia của Tàng Kiếm các, Khoái Kiếm đường và cháu là Tiêu Thuần Giáp”, Tạ Đình Vân cúi đầu thưa.
“Ta không biết nhiều về bọn họ”, Mộ Dung Vô Phong nhíu mày, “Hình như mấy năm trước Long Chú có tới đây trị bệnh một lần…”, chàng nghĩ lại, chỉ nhớ được người này là một lão đầu giọng nói sang sảng, mặt mày đỏ rực, thần tình nghiêm túc. Cùng theo ông ta tới còn có phu nhân