
Tác giả: Thi Định Nhu
Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015
Lượt xem: 1342602
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2602 lượt.
c Gian quán của Ngô đại phu, chuyên chữa trị cho phụ nữ và trẻ nhỏ”.
“Đa tạ”, con đường trước mặt hắn chưa từng đặt chân qua, bèn rút từ sau lưng một cây gập trúc được vót rất mảnh, dò dẫm phía trước, đang định cất bước thì nghe tiếng người bán hàng rong khẽ thở dài, nói: “Để tôi đưa anh đi”.
Tới trước cửa Trúc Gian quán, Đường Tiềm gõ cửa, nghe thấy có người bên trong đáp bèn đẩy cửa bước vào.
Trong nhà hương thơm thoang thoảng, yên tĩnh không tiếng người. Hắn lần tìm một cái ghế rồi ngồi xuống. Mành châu chợt động, một giọng nữ truyền tới: “Quán đã đóng cửa rồi, là bệnh nguy cấp sao?”
“Trẻ nhỏ phát sốt.”
“Tôi là Ngô đại phụ.”
“Làm phiền rồi.”
Cô gái đi tới cạnh hắn ôm đứa bé đi. Đầu tiên hắn nghe thấy tiếng ngọc bội kêu đinh đang, ngay sau đó là hương hoa thanh đạm. Đó là mùi hương trên tóc nàng, hỗn hợp mùi quán thảo và tử đinh hương. Giọng nói của nàng uyển chuyển, mang khẩu âm đất Ngô rõ ràng, giống hệt với mẫu thân của hắn, trong thoáng chốc, sâu trong đáy lòng dậy lên một cơn xao động, khiến hắn cảm thấy thoải mái gần gũi, cực kỳ dễ nghe.
“Cô bé là con huynh?”, nàng vừa xem bệnh vừa hỏi.
“Không phải.”
“Là nhặt được trên phố phải không?”
“Làm thế nào mà cô biết?”
“Việc thế này vẫn thường xảy ra”, nàng xắn ống tay áo, “Trước tiên tôi sẽ tắm rửa cho nó, làm sạch vết thương rồi tính tiếp”.
“Làm phiền cô nương rồi.”
Ngô Du xoay người vào phòng trong, tiếng nước vang lên, đứa bé giật mình tỉnh giấc, lại khóc thét lên. Nàng nhỏ giọng vỗ về nhưng nói thế nào cô bé cũng không chịu ngừng khóc.
Rèm cửa lại động, Ngô Du tới trước mặt hắn nói: “Tôi đã bôi thuốc cho nó, đây là gói thuốc. Cứ hai canh giờ thì thay một lần. Thuốc uống cần sắc với nước ít nhất một canh giờ. Còn một hộp ‘Vũ lộ thanh tâm hoàn’ dùng để giải độc. Cố gắng để con bé uống nhiều nước mát, nếu vẫn không hạ sốt, ngày mai phiền huynh quay lại”.
Dặn dò xong, nàng dúi gói to gói nhỏ vào tay hắn.
Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, cô gái này giọng nói tuy rất dễ nghe, nhưng thái độ lại sắt đá không ngờ. Giao tiếp với người khác tuyệt không nhiều lời, tựa như đây đã là bệnh nhân thứ một trăm mà ngày hôm nay nàng tiếp.
Có điều, ít nhất cô ta cũng biết hắn là người mù, rất khó phân biệt rõ bọc thuốc to nhỏ, cho nên cuối cùng còn thêm một câu: “Lúc buộc thuốc tôi đã đánh dấu: buộc hai nút là thuốc bôi ngoài, một nút là thuốc uống”.
“Đa tạ. Đây là tiền khám và tiền thuốc, không cần trả lại”, hắn đưa cho nàng một đĩnh bạc.
Ngô Du đi vào phòng trong, đem trả lại hắn một vốc tiền xu: “Tiền thuốc và phí khám đều đã có quy định, trả lại huynh bảy mươi bảy xu, xin nhận lấy”.
Hắn hơi ngượng nghịu, đành cười nhạt, cất tiền xu vào túi.
“Chỉ sợ huynh vẫn phải đợi ở đây một lát… Tôi vừa mới cho cô bé uống thuốc, dược lực hơi mạnh một chút, sợ nó chịu không được, cần giữ lại một lát nữa đề phòng bất trắc xảy ra. Huynh không có việc gì gấp chứ?”
“Không có.”
Hắn cứ ngồi đấy, cô bé nằm trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, trở mình không thôi. Hắn nghe thấy cô gái khe khẽ vỗ về con bé, dịu dàng nói: “Cô bé ngoan mau ngủ nào”.
“Con muốn mẹ…”, có lẽ thấy khuôn mặt nàng hiền hòa, cô bé cứ giữ tay nàng không chịu buông, thì thào gọi.
“Cô bé ngoan ngủ đi, thúc thúc sẽ đưa con đi tìm mẹ…”
“Con không muốn sói xám đưa con đi tìm mẹ…”
Ngô Du ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Hắn cười gượng, tự trào phúng bản thân: “Bộ dạng tôi có phải rất giống một con sói xám to không?”.
Nàng không đáp, chỉ nhẹ giọng nói với đứa trẻ: “Ta kể cho con một câu chuyện, có được không?”.
Cô bé gật gật đầu.
“Ngày xưa, có một cô bé sống trong một thôn nọ. Một ngày, mẹ của cô bé đưa cho cô một giỏ táo chín, nói với cô bé: ‘Bà ngoại con ốm rồi, con đem giỏ táo này đến thăm bà nhé?’, cô bé nói, ‘Vâng ạ’.”
“Bà ngoại của cô bé sống một mình ở một gian nhà nhỏ trong rừng sâu. Rừng vừa lớn vừa tối, có rất nhiều đường nhỏ. Cô bé đã đến nhà bà ngoại nhiều lần rồi, cho nên sẽ không lạc đường. Trước khi đi, mẹ còn đưa cho cô bé một con dao, nói trong rừng rậm có sói xám lớn, chỉ cần cô bé đi theo con đường mẹ chỉ, tránh con đường nhỏ ngập tràn dâu tây ngày thường cô bé thích đi nhất thì sẽ bình yên vô sự.”
Đường Tiềm ở bên nghe vậy, lặng lẽ cười, không kiềm được nhớ lại thuở thơ ấu của mình. Trước khi đi ngủ, mẫu thân thường ngồi ở đầu giường kể cho hắn nghe một câu chuyện, Bà ngoại sói là một trong hàng trăm câu chuyện thời ấy.
Mới kể đến đây, Ngô Du bỗng dừng lại không kể nữa.
Hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
“Con bé ngủ rồi.”
“Liệu tôi có thể thỉnh cầu cô nương một việc không?”, hắn chợt hỏi.
“Việc gì?”
“Tiếp tục kể nốt câu chuyện vừa rồi.”
“Tại sao?”, cô gái lạnh lùng hỏi.
“Tôi rất muốn được nghe cô kể tiếp.”
Hắn biết lý do của mình cực kỳ hoang đường, chỉ là đối với giọng kể của nàng h