
Cuộc Hành Trình Với Miếng Ngọc Quỷ
Tác giả: Arthur Conan Doyle
Ngày cập nhật: 22:48 17/12/2015
Lượt xem: 1341663
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1663 lượt.
uồn, mọi niềm uất ức của cả thiên đường lẫn địa ngục đều nằm trong tiếng kêu đó. Tiếp theo tiếng kêu kinh hoàng là một tiếng cười trầm đục ngắt quãng đan xen lẫn nhau tạo thành một bản hòa tấu của quỷ dữ. Bản giao hưởng quỷ dữ kéo dài liền khoảng bốn phút khiến cho cây cối xung quanh rung chuyển, chim chóc bay lên xao xác. Đột nhiên tiếng động kết thúc. Cả bốn chúng tôi ngồi im lặng. Huân tước Roxton ném thêm vào đống lửa mấy cành củi nhỏ, ngọn lửa bùng lên soi tỏ cả bốn khuôn mặt.
- Cái gì thế nhỉ? - Tôi thì thầm hỏi.
- Sáng ngày mai chúng ta sẽ biết! - Huân tước Roxton nói - Tiếng kêu đó ở rất gần chúng ta thôi. Có lẽ xuất phát từ trảng cỏ ban chiều cũng nên.
- Chúng ta đã có cơ hội xem một vở kịch thời tiền sử diễn ra trên vách núi đá cao ngất ngưởng giữa vùng bình nguyên nơi các loài động thực vật kỷ Jurassic sinh sống. Kỷ Jurassic là thời kỳ mà những con rồng thống trị thế giới - Giáo sư Challenger nói với vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng thấy - Thật may mắn cho con người vì đã sinh ra sau thời kỳ đó chứ nếu không thì... Loài người với vũ khí thô sơ như ná hoặc cung tên thì làm sao có thể chống cự được với những loài thú có sức mạnh kinh khủng như vừa rồi? Thậm chí cả với súng trường con người cũng chịu bó tay trước những con quái vật đó mà thôi!
Giáo sư ngẩng đầu lên và nói:
- Tôi nghe thấy có tiếng gì đó!
Từ trong màn đêm im lặng có tiếng bước chân nhịp nhàng đều đặn trên mặt đất đang tiến đến gần tới khu pháo đài Challenger. Bước chân dạo quanh khu trại một vòng rồi dừng lại chỗ cổng. Có tiếng phì phò như tiếng thở của một loài thú lớn. Chúng tôi chỉ có cái hàng rào làm bằng bụi cây yếu ớt để ngăn những nguy hiểm đang rình rập. Bốn người đều cầm chắc khẩu súng trường. Huân tước Roxton lấy tay kéo một bụi cây nhỏ ở tường rào tạo thành một lỗ hổng như cái cửa.
- Lạy Chúa! - Ông thì thào - Hình như có ai đó quanh đây!
Tôi cúi xuống và nhìn qua vai Huân tước Roxton. Trước mắt tôi là màn đêm đen huyền hoặc, một bóng đen lẫn trong màn đêm đó hiện lên mờ ảo. Bóng đen có vóc dáng thấp hơn con ngựa một chút nhưng nhìn đường nét đó thì phải là một con vật vô cùng mạnh mẽ. Con vật thở hổn hển khiến tôi liên tưởng đến một cái đầu máy hơi nước. Khi con vật di chuyển, tôi nhận thấy đôi mắt của nó xanh như mắt mèo dữ tợn đưa đi đưa lại trong đêm tối. Có tiếng sột soạt, có vẻ như con vật đang chầm chậm bò lại phía chúng tôi.
- Nó đang sắp chồm lên cho mà xem! - Tôi nói thầm với Huân tước và lên cò súng.
- Đừng bắn! Đừng bắn! Tiếng súng trong đêm tĩnh mịch như đêm nay có thể lan xa đến vài dặm. Hãy cố gắng kiên nhẫn! - Huân tước Roxton nói nhỏ.
- Nếu nó bò qua hàng rào thì coi như chúng ta đi đời rồi còn gì nữa! - Giáo sư Summerlee nói. Giọng ông pha một nụ cười lo lắng.
- Không! Nó không thể nhảy qua hàng rào được! Nhưng hãy cố kiên nhẫn, đừng bắn! Có lẽ tôi sẽ có cách! Cứ chờ thử xem sao!
Sau đó tôi chứng kiến thấy một trong những hành động dũng cảm nhất của con người từ trước đến nay. Huân tước cúi xuống đống lửa và bất thình lình ông nhắt lấy một cành cây đang cháy đỏ rực lao về phía cửa Pháo đài Challenger. Con vật tiến lên phía trước và cất tiếng gầm gừ ghê sợ. Huân tước Roxton không hề nao núng, ông vẫn tiến về phía trước bằng những bước nhẹ nhàng. Nhanh như căt ông ném thanh củi đang cháy về phía mặt con vật. Đúng lúc đó chúng tôi mới trông thấy khuôn mặt nó. Thật là ghê rợn. Trông giống như một con cóc khổng lồ, đầy những mụn và vết lở loét trên mặt, cái miệng rộng đỏ ngồm màu máu tươi. Rất nhanh con vật bỗng nhiên biến mất vào trong rừng.
- Tôi nghĩ rằng con vật đó sợ lửa! - Huân tước nói rồi ném thanh củi vào đống lửa.
- Ông không nên mạo hiểm như thế! - Tất cả chúng tôi đồng thanh kêu lên.
- Không còn cách nào khác. Chúng ta phải thử trước. Chứ nếu như chúng ta bắn nó thì khi nó bị thương nó sẽ lồng lộn lên và chắc chắn chúng ta không còn gì để nói nữa! Thôi cuối cùng thì nó cũng đi rồi! Này thế nó là con gì thế nhỉ?
Hai nhà bác học của đoàn chúng tôi nhìn nhau với vẻ mặt do dự.
- Cá nhân tôi không thể liệt con vật này vào một loài nào - Giáo sư Summerlee nói và châm tẩu thuốc từ đống lửa.
- Ông không dám khẳng định nên đành phải tỏ ra dè dặt như thế chứ gì? - Giáo sư Challenger nói - Tôi cũng không dám nói gì nhiều mà chỉ cho là chúng ta vừa chạm trán với một loài khủng long ăn thịt thời tiền sử. Tôi đã từng tiên đoán rằng có một số loài như thế vẫn đang tồn tại trên vùng bình nguyên này!
- Chúng ta luôn phải lưu ý một điều rằng... - Giáo sư Summerlee nói - ... Có rất nhiều sinh vật của thời tiền sử mà chúng ta chưa được biết đến. Không nên đặt tên cho những con vật mà chúng ta chưa hiểu kỹ về chúng!
- Đúng thế! Không nên phân loại quá sớm. Ngày mai rất có thể sẽ có thêm những thông tin để chúng ta phân loại chúng. Bây giờ việc của chúng ta là đi ngủ.
- Nhưng phải có người thay phiên nhau canh gác! - Huân tước Roxton nói gần như quyết định - chúng ta không thể mạo hiểm mạng sống của mình tại một nơi