Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Miền đất thất lạc - Full

Miền đất thất lạc - Full

Tác giả: Arthur Conan Doyle

Ngày cập nhật: 22:48 17/12/2015

Lượt xem: 1341654

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1654 lượt.

ọ nghe cuộc chạm trán với người vượn (tôi cứ tạm gọi là như vậy). 
- Nó đã ở đó rất lâu! - Tôi nói. 
- Làm thế nào mà cậu biết điều đó? - Huân tước Roxton hỏi. 
- Bởi vì tôi luôn luôn có cảm giác một điều gì đó nguy hiểm đang rình rập quanh mình. 
- Anh bạn trẻ của chúng ta đúng đấy! Anh ta có sự nhạy cảm riêng biệt của người Celtic - Giáo sư Challenger nói. 
- Có lẽ đó là hiện tượng thần giao cách cảm - Giáo sư Summerlee vừa nói vừa nhồi thuốc vào tẩu. 
- Vấn đề này tương đối phức tạp - Giáo sư Challenger nói như một vị giám mục đang giảng đạo - con vật mà cậu nhìn thấy đó có ngón tay cái bắt chéo qua lòng bàn tay không? 
- Không! - Tôi trả lời. 
- Nó có đuôi không? 
- Không! 
- Chân của nó có thể cầm nắm được không? 
- Tôi nghĩ rằng có thể bởi tôi đã chứng kiến nó di chuyển trên cây nhanh như thế nào. 
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì ở Nam Mỹ có khoảng ba mươi sáu loài khỉ nhưng không có loài vượn người. Phải không Giáo sư Summerlee? Tuy nhiên rõ ràng loài vượn người lại đang sinh sống trên vùng đất này. Điều lạ là loài vượn người này lại không có lông giống như loài khỉ gorrilas - loài vượn người chỉ sinh sống ở châu Phi và phương Đông. Đây là loài vượn có tóc mai không màu. Đặc tính không màu chứng tỏ nó chuyên sinh sống trên cây. Vấn đề đặt ra là con vật này giống con người hơn hay giống vượn hơn. Nếu nó giống người thì chắc là ở đây đã diễn ra một hiện tượng mà giới nghiên cứu nhân chủng học gọi là sự đứt đoạn tiến hóa. Nếu thực như thế thì việc nghiên cứu là nhiệm vụ cấp bách của chúng ta. 
- Nếu không phải như thế thì... - Giáo sư Summerlee đột ngột cắt ngang - bằng sự thông minh và việc làm vừa rồi của cậu Malone, chúng ta đã có một tấm bản đồ phác thảo của vùng này. Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là ngay lập tức rời khỏi nơi này một cách an toàn. 
- Một cái nôi của nền văn minh! - Giáo sư Challenger lẩm bẩm. 
- Một cái lọ của nền văn minh thưa ngài! Nhiệm vụ của chúng ta là ghi chép lại những gì chúng ta chứng kiến và dành việc khám phá tiếp theo cho những người khác. Trước khi cậu Malone leo lên cây tất cả chúng ta đã đồng ý như thế rồi phải không? 
- Tôi cũng cảm thấy rất thoải mái với ý nghĩ rằng việc thám hiểm tiếp theo sẽ dành cho những người khác. Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra được làm cách nào chúng ta có thể rời khỏi nơi này. Từ trước tới nay tôi chưa từng đầu hàng trước bất kỳ khó khăn gì, tôi hứa rằng ngày mai tôi sẽ có ý kiến về việc trở lại của đoàn ta - Giáo sư Challenger nói. 
Vấn đề tranh luận tạm thời được gác lại và ngay tối hôm đó bên đống lửa tấm bản đồ được đưa ra xem xét một cách kỹ lưỡng. Giáo sư Challenger đưa bút chì khoanh một vòng đậm nét quanh cái hồ mà tôi từng chứng kiến từ trên cây. 
- Chúng ta sẽ gọi nó là gì? - Giáo sư Challenger hỏi. 
- Sao ông không nhân cơ hội này mà lấy tên ông đặt cho nó? - Giáo sư Summerlee nói với giọng mỉa mai. 
- Tôi tin rằng có nhiều điều sẽ lưu tên tôi lại cho hậu thế - Giáo sư Challenger nói một cách gay gắt - những kẻ ngu ngốc thường muốn lưu tên họ của họ vào những quả núi và những con sông. Còn tôi thì không cần những điều đó. 
Trong lúc Giáo sư Summerlee chuẩn bị phản công thì Huân tước Roxton can thiệp. 
- Cậu Malone ạ! Tùy cậy đặt tên cho cái hồ này mà thôi. Cậu nhìn thấy nó trước tiên và cậu có thể gọi tên là hồ Malone mà không ai có quyền phản đối. 
- Hãy để cho chàng trai trẻ của chúng ta đặt tên cho cái hồ nào - Giáo sư Challenger nói. 
- Thế thì tôi sẽ đặt tên là hồ Gladys - tôi đỏ mặt nói. 
- Cái tên hồ Trung Tâm sẽ gợi tả nhiều hơn đấy cậu Malone? - Giáo sư Summerlee nói. 
- Tôi thích cái tên Gladys hơn! 
Giáo sư Challenger nhìn tôi vẻ thông cảm. Ông nói: 
- Thanh niên vẫn là thanh niên. Hãy gọi nó là hồ Gladys.




Chương 12
TRONG KHU RỪNG ĐÓ THẬT LÀ KINH KHỦNG

 

Tôi đã nói, hoặc có lẽ tôi chưa nói rằng, tôi thấy người hừng hừng lên vì tự hào khi ba người bạn như thế đến cảm ơn tôi đã cứu vãn được tình thế, hoặc ít ra là cũng gúp đỡ được rất nhiều cho tình cảnh này. Sự hứng khởi cùng lòng tự mãn nhỏ bé cộng thêm với lòng tin, chính ngay đêm đó, đã dẫn tôi đến một hoàn cảnh kinh hoang nhất trong đời tôi. 
Sự việc diễn ra như thế này. 
Tôi còn đang hào hứng về chuyến mạo hiểm trên cây, nên hầu như không ngủ được. Giáo sư Summerlee đang trong phiên gác. Cây súng trường ông ôm trên đùi, bộ râu dê nhọn hoắt thỉnh thoảng lắc lư theo cái gật gù mệt mỏi. Huân tước Roxton nằm cuộn tròn mình trong cái poncho. Giáo sư Challenger thì ngáy khò khò. Mặt trăng tròn đầy đang chiếu những tia sáng vàng ối xuống khu rừng. Không khí lạnh cóng. Đúng là một đêm lý tưởng cho những ai thích tản bộ. Ý nghĩ về một chuyến đi bộ trong rừng rậm giữa đêm trăng thanh vắng này chợt trỗi dậy trong tôi. Giả sử tôi sẽ đi đến cái hồ mà tôi nhìn thấy ngày hôm nay và sáng hôm sau quay về với bao nhiêu điều mới lạ để kể