Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ thần báo oán - Full

Nữ thần báo oán - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 1341005

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1005 lượt.

gọi tên cô. Và nói tiếp:" Tôi muốn gặp". Sau đó lại rơi vào vô thức. Bây giờ tôi yêu cầu các vị ở lại một thời gian trong phòng bệnh để đón lúc nào cô ấy tỉnh và nói gì. Vì các vị không phải họ hàng gần, tôi xin được nói thẳng: tình hình bệnh nhân tiến triển xấu, ngày càng yếu đi, thậm chí có thể không tỉnh lại lần nào nữa. Tuy nhiên, cứ nên có người trực bên cạnh, phòng có lúc bệnh nhân tỉnh và muốn nói. Không nên có nhiều người. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn bố trí một cô y tá thường xuyên có mặt, nhưng ngồi một chỗ bệnh nhân không nhìn thấy. Nếu bệnh nhận tỉnh dậy, chỉ thấy một người, lại là người quen biết và cô ấy đang chờ đợi, thì sẽ yên tâm hơn. Tôi nói vậy, các vị đã rõ chưa? 
- Rõ rồi. Vâng, tai tôi hơi nặng, không nghe rõ như trước, nhưng nếu ngồi sát giường, chắc sẽ nghe được những gỉ cô Temple nói. 
- Tốt. Nếu giáo sư Wanstead ở lại trong phòng chờ dưới nhà, chúng tôi sẽ gọi ông khi cần thiết. Nào, bây giờ cô Marple theo tôi .... 
Phòng bệnh nhân hẹp, sáng mờ mờ. Elizabeth Temple nằm trên giường như một bức tượng. Tuy nhiên, cô không có vẻ đang ngủ. Cô y tá cúi xuống một lát, rồi ra hiệu cho cô Marple ngồi xuống ghế kê sát đầu giường bệnh nhân. Rồi cô ta lặng lẽ đi thẳng ra cửa, một cô y tá trẻ, ngồi sau bức bình phong, thò đầu ra. Y tá trưởng dặn: 
- Cô Edmond, nếu cần thì gọi tôi, còn bây giờ, hãy giúp cô Marple. 
Cô Marple ngồi vào ghế, mắt chăm chăm nhìn bệnh nhânlòng băn khoăn không rõ có đạt được gì không. 
Mười phát trôi qua, rồi hai mươi phút. Nửa tiếng. Đột nhiên giọng cô Temple thốt lên, khe khẽ và hơi khàn, nhưng rõ: 
- Cô Marple? 
Elizabeth Temple mở mắt, nhìn người ngồi đầu giường: 
- Cô khoẻ .... cô Marple? 
- Khoẻ. 
- Henry thường nói về cô. 
- Henry? 
- Henry Clithering, bạn tôi. 
- Tôi có quen ông ấy, cô Marple nhẹ nhàng đáp. 
- Tôi nhớ ra tên cô ... khi xem danh sách hành khách. Và tôi nghĩ cô có thể giúp chúng tôi tìm ra sự thật. Rất quan trọng, tuy việc xảy đã lâu. 
Giọng người bệnh hơi lả đi, mắt nhắm hờ. Cô y tá đi ngang phòng, cầm chiếc cốc trên bàn đặt lên môi người bệnh. Cô Temple nhấp một ngụm, rồi gật đầu ra hiệu đã uống đủ. Cô y tá đặt cốc, trở về chỗ. Cô Marple: 
- Nếu tôi giúp được gì, xin sẵn sàng. 
- Cảm ơn. 
Cô Temple nhắm nghiền mắt đến hai, ba phút, rồi lại mở. 
- Ai? Cần phải biết. Cô hiểu tôi định nói ai? 
- Tôi đoán. Một cô gái bị giết. Nora Broad? 
Cô Temple khẽ chau mày: 
- Không, cô khác kia. Verity Hunt. 
Rồi im lặng. Rồi: 
- Cô Marple, cô nhiều tuổi hơn lúc Henry nói về cô. Nhưng cô vẫn có khả năng tìm ra sự thật chứ? 
Cô Temple hơi cao giọng, nói tiếp: 
- Cô nói đi ..... tìm được? Tôi không còn bao lâu nữa, tôi biết ..... có thể nguy hiểm cho cô. Nhưng cô sẽ tìm ra, chứ ? 
- Với sự giúp đỡ của Chúa, tôi sẽ tìm ra sự thật. 
Mắt cô Temple lại nhắm nghiền, trên môi thoáng một nụ cười. 
- Tảng đá to, cô lẩm bẩm. Tảng đá của thần chết ... 
- Ai đẩy xuống? 
- Không biết. Không quan trọng .... Chỉ cần Verity. 
Thân hình người bệnh doãi dần ra: 
- Vĩnh biệt. Nhờ cô cố gắng ... 
Đôi mắt lại nhắm. Cô y tá lại gần, bắt mạch. Rồi ra hiệu cho cô Marple đi theo ra ngoài. 
- Cô ấy đã hết sức rồi, và chắc sẽ không hồi tỉnh lại ngay. Có thể không bao giờ nữa . 
* * * 
- Cô biết được điều gì không? Giáo sư hỏi, khi bước lên xe cùng cô Marple. 
- Một cái tên, Verity. Đúng tên cô gái là như thế? 
- Phải. Verity Hunt. 
* * * 
Một giờ rưỡi sau, Elizabeth Temple chết. 


Ông Broadribb tự hỏi
- Ông đọc Thời báo sáng nay chưa? - Ông Broadribb hỏi. 
Ông Schuster đáp là ông đọc Điện tín, không đọc Thời báo. 
- Thế thì tờ ấy chắc cũng đăng tin. Cô Elizabeth Temple, tiến sĩ khoa học, đã chết. 
Ông Schuster chợt tỏ vẻ chú ý. Ông Boadribb nói tiếp: 
- Là hiệu trưởng trường trung học Fallowfiel. Hẳn ông đã nghe nói về Fallowfiel. 
- Tất nhiên. Trường nữ trung học loại sang, cực kỳ đắt tiền. Tôi còn biết cô Temple là hiệu trưởng, nhưng đã nghỉ hưu cách đây sáu tháng. Báo hồi ấy đã đăng. Báo còn nói về người hiệu trưởng mới, một phụ nữ trẻ - băm nhăm, bốn mươi thì phải - có chồng, tư tưởng rất tân tiến. Dạy học sinh cả cách trang điểm, và cho phép chúng mặc quần dài. 
- Hừm! Ông Broadribb hầm hừ, vẻ không bằng lòng. Với phương pháp như thế, chắc gì đã gây được tiếng tăm bằng cô Temple. Cô này đúng là người có uy tín, phụ trách nhà trường từ lâu. 
- Thế thì sao? Ông Schuster hờ hững. Ông không hiểu tại sao đồng sự lại quan tâm một hiệu trưởng quá cố đến thế. 
- Cô ấy đi trong đoàn du lịch bằng xe ca ... 
- À, xe ca! Tôi không bao giờ cho người nhà đi loại phương tiện ấy. Tuần trước ở Thụy Sỹ, một chiếc bị nạn, hai mươi người bị thương. Thật không hiểu họ đào tạo lái xe ra sao! 
- Đây là xe của công ty Lâu đài và vườn hoa danh tiếng. 
- Ơ ... có phải chính là đoàn có cô Marple đi, người mà ông Rafiel bảo trợ? 
- Chính thế. 
- Cô ấy không làm sao chớ? 
- Th