Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ thần báo oán - Full

Nữ thần báo oán - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 134887

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/887 lượt.

- Cho mời vào. 
Thoạt tiên lúc mới bước vào, cô Marple thấy một ông đã đứng tuổi đứng lên tiếp. Ông ta cao và gầy, mặt dài ngoằng. Chắc là ông Broadribb , và cô nghĩ: hình hài không xứng với tên (1). Cạnh ông là một người trẻ hơn và cũng mập mạp hơn, tóc đen, mát sắc, cằm hai ngấn. 
- Người cộng sự của tôi,ông Schuster - Broadribb giới thiệu. 
- Thưa cô Marple, mong rằng cô không mệt khi phải leo thang gác. 
Ông Schuster đoán bà khách ít nhất phải bảy mươi, nếu không là tám mươi tuổi. 
- Vâng, lên thang gác là thế nào tôi cũng thở. 
- Trụ sở này đã quá cũ, không có thang máy. Ông Broadribb nói như thanh minh. Chúng tôi làm việc ở đây từ nhiều năm rồi, các tiện nghi không được đầy đủ như khách hàng mong muốn. 
Cô Marple ngồi vào chiếc ghế ông Brodribb đưa mời, trong khi ông Schuster kín đáo đi ra. Cô mặc bộ đồ bằng vải tuyl, đầu đội mũ len. " Đúng là một bà già tỉnh lẻ. Không hiểu ông Rafiel quen bà ở đâu?". Viên công chứng nghĩ bụng, rồi mỉm cười sắp xếp đống giấy trên bàn, nói: 
- Tôi chắc cô muốn biết ngay lý do của cuộc hội kiến này. Chắc cô đã nghe nói ông Rafiel đã mất. 
- Vâng, tôi đọc báo. 
- Hẳn ông ấy là bạn của cô. 
- Tôi quen ông ấy năm ngoái, ở quần đảo Antilles. 
- Vâng, tôi nhớ ông Rafiel có ra đó một thời gian để dưỡng bệnh. Thực tình lúc ấy sắc ông đã kém lắm rồi. 
- Đúng vậy. 
- Cô biết rõ ông ấy? 
- Thực ra là không. Chúng tôi cùng ở một khách sạn, nên có lúc cũng chuyện trò đôi chút. Trở về Anh, tôi không gặp ông nữa. Tôi sống ẩn dật ở nông thôn, còn ông ấy thì bận nhiều công việc? 
- Vâng, ông ấy làm việc đến ngày cuối cùng. Quả là một người có tài về tài chính. 
- Tôi đã nhận ra ông ấy là con người xuất sắc. 
- Cô có ý niệm gì về cái việc mà tôi có trách nhiệm sắp trình bày. 
- Tôi không thể hình dung được là việc gì. 
-Ông ấy đánh giá cao về cô. 
- Nói thế thật là quá nhã ý, nhưng chắc không chính xác. 
- Như cô đã biết, ông ấy chết đi, để lại tài sản rất lớn. Tuy nhiên, các điểu khoản của di chúc lại quá đơn giản, vì ít lâu trước khi chết, ông đã định đoạt tất cả qua phương thức ủy thác di sản. 
- Tôi không thạo các vấn đề tài chính, song cũng biết đó là cách ngày nay nhiều người thường làm . 
- Tôi được ủy thác thông báo để cô biết: hiện chúng tôi giữ một số tiền, số tiền đó sẽ thuộc về cô một năm sau, với điều kiện cô chấp nhận đề nghị sắp nói sau đây. 
Viên công chứng lấy trên bàn một phong bì dài gắn si, đưa cho cô Marple: 
- Tốt nhất là cô hãy trực tiếp đọc văn bản này. Xin mời. 
Cô Marple cầm con dao ông Broadribb đưa, rọc phong bì, rút ra một lá thư đánh máy. Cô chăm chú đọc, rồi đọc lại lần nữa, ngước mắt nhìn ông luật gia. 
- Thư nói không rõ. Liệu có còn phụ lục nào khác nói cụ thể hơn? 
- Phần tôi, tôi chỉ có trách nhiệm trao cô phong bì này và nói giá trị số tiền sẽ tặng. Số tiền sẽ trao cho cô, trừ các khoản thuế thừa kế, sẽ là hai vạn livrơ. 
Cô Marple sững người vì ngạc nhiên. Quả là cô không thể ngờ điều này. Cô nói: 
- Đây là một số tiền lớn, và tôi thú thực rất lấy làm lạ. 
Cô lại dán mắt vào lá thư, đọc lại thứ ba: 
- Tôi đoán là ông biết nội dụng văn bản này. 
- Vâng. Chính ông Rafiel đã đọc cho tôi viết. 
- Ông ấy không giải thích gì thêm? 
- Không. 
- Ít nhất ông cũng phải nhận xét với ông ấy rắng lời lẽ lấy gì làm sáng sủa? 
Ông Broadribb nở một nụ cười: 
- Cô đoán không sai. Tôi đã nói là với văn bản này, cô sẽ khó hiểu được ý đồ của ông. Song, dù sao cô không nhất thiết phải trả lời ngay. 
- Vâng, tôi cũng muốn có thì giờ để thư thả suy nghĩ việc này. Tôi đã già, và rất có thể không còn sống đủ lâu để mong hưởng số tiền này. Ấy là nói tôi có khả năng để thực hiện tốt nhiệm vụ được trao điều này cũng không chắc. 
- Dù tuổi nào, cũng không nên coi thường tiền bạc. 
- Tất nhiên, tôi có thể cúng số tiền đó vào những công việc từ thiện mà tôi quan tâm. Vả lại, ai mà chẳng ấp ủ trong lòng những ước muốn chưa thể thỏa mãn. Hẳn ông Rafiel đã nghĩ một người già cả như tôi sẽ rất sung sướng có điều kiện bất ngờ như vậy để thực hiện ước mơ của mình! 
- Đúng vậy. 
- Thôi , tôi xin mang thư này về để suy nghĩ. Từ hồi chia tay ông Rafiel đến nay đã hơn mười lăm tháng, ông ấy lẽ ra phải hiểu rằng thời gian ấy, với tuổi tác, tôi càng suy kém đi, có thể không còn khả năng như trước. Ông ấy đã dại dột trao cho tôi cái trách nhiệm lạ kỳ này. Thiếu gì người đủ tư cách hơn tôi để tiến hành cuộc điều tra loại này. 
- Cô nghĩ vậy. Nhưng ông Rafiel, ông lại cứ chọn cô. Xin lỗi vì sự tò mò, trước đây cô đã tham gia điều tra hình sự bao giờ chưa? 
- Đúng ra thì chưa. Có nghĩa là tôi chưa bao giờ cộng tác với cảh sát hay với một hãng thám tử tư nào. Chỉ có thể nói rằng, trong thời gian ở Antilles, ông Rafiel và tôi bỗng dưng dính dáng vào một vụ án mạng. Một vụ án khó tin, đầy bí ẩn. 
- Và hai người đã giải được vụ án? 
- Không hẳn thế. Ông Rafiel, nhờ tính cách mạnh mẽ, và tôi, nhờ ráp nối một số


Duck hunt