Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ trinh sát và sát thủ

Nữ trinh sát và sát thủ

Tác giả: Mạc Nhan

Ngày cập nhật: 22:42 17/12/2015

Lượt xem: 1341016

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1016 lượt.

xét bốn phía ngoài cửa sổ, nhìn nàng lắc đầu.
Kỳ quái? Chẳng lẽ là thần kinh nàng quá nhạy? ” Vừa rồi rõ ràng em nghe thấy tiếng động.”
“Có lẽ là tiếng gió, yên tâm đi, không ai. Em không phải còn có việc muốn làm? Anh tiễn em một đoạn đường đi.”
“Làm phiền anh .”
Bọn họ đóng cửa sổ, hai người đang đi ra khỏi phòng, trước khi chui vào trong xe, Nhược Băng đột nhiên cảm thấy sau gáy tựa hồ dính cái gì, giống như giọt nước mưa thật lạnh lẻo, nàng sờ sờ cổ.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
” Không có gì, có thể là giọt sương trên lá cây nhiễu xuống.”
Hai người ngồi trên xe nhanh chóng rời khỏi chỗ ở của Bạch Thiệu Phàm, hướng về phía nội thành.
Khi bọn họ rời đi không bao lâu, một bóng đen từ giữa đám cây xuất hiện, ánh mắt của Cảnh Chấn lóe lên tia sáng kì lạ, đôi môi tái nhợt lộ ra ý cười âm trầm. Thì ra người phụ nữ kia là Trầm Nhược Băng. Hắn đã đem Hàn Hương Lộ, loại hương duy nhất chỉ có ở Tây Tạng, sinh trưởng trên núi cao bắn vào phía sau gáy nàng. Loại mùi này người thường không thể ngửi được, duy nhất chỉ có những nhân tài từ nhỏ đã sinh sống ở vùng núi cao của Tây Tạng mới ngửi được, hơn nữa bảy ngày vẫn chưa tan. Dù cho Trầm Nhược Băng có dịch dung như thế nào, hắn chỉ cần ngửi được mùi này, sẽ nhận ra nàng tức thì. Chỉ cần đi theo nàng chắc chắn sẽ tìm được nơi ở của Hắc Ưng và Tuyết Diễm, đến lúc đó có thể thực hiện được kế hoạch báo thù của hắn, mà Bạch Thiệu Phàm hắn cũng sẽ không buông tha!
Trung học Minh Dương! Hắn khắc sâu trong đầu hắn bốn chữ này, cuối cùng cũng đã có tin tức , từ lúc bị Tuyết Diễm hạ độc, hắn mất cả đêm mới kiềm chế được độc tính, nhưng không thể cử động quá sức. Chờ hắn hoàn toàn bình phục như cũ, những món nợ này hắn nhất định sẽ trả lại gấp bội. Chờ xem đi! Hắn nở nụ cười càng thêm thâm trầm tà ác. . . . . .
Lớp học đặc biệt ở trường trung học Minh Dương vốn nổi tiếng nghịch ngợm ương bướng, mỗi lần trêu vị giáo viên nào đều ghi lại cẩn thận. Học kì vừa rồi đã tiễn đưa mười hai vị giáo viên, mỗi lần đều ghi lại những hành động làm giáo sư lùi bước để truyền cho thế hệ đàn em.
Vốn muốn tiếp tục duy trì thành tích huy hoàng, nào ngờ đột nhiên lại xuất hiện một người bề ngoài nhìn như hiền lành dễ chịu, thật ra lại là một nhân tài ẩn mặt Trầm Băng. Thằn lằn, con gián, con chuột đối với nàng như những con vật cưng đáng yêu. Những cái bẫy rập trước cửa phòng học, bục giảng, bàn giáo viên đều bị nàng luôn dễ dàng tránh thoát.
“Lão Đại, cô ấy giống như có tuyệt kỹ, làm sao cũng không trêu được cô ấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Cô ấy thật khác với những giáo viên khác, thật là lợi hại nha, ngay cả con rết cũng không sợ nữa!”
Lão Đại Đường Dật Trần quát: “Đừng tôn chí khí người khác mà triệt hạ uy phong chính mình! Trước khi tốt nghiệp chúng ta nhất định phải đạt tới thành tích tiễn mười ba vị giáo viên, hiểu chưa?”
“Nhưng mà. . . . . .” Mọi người nhìn nhau, thật sự là không có gì nắm chắc phần thắng. . . . . .
“Tốt lắm, cứ theo kế hoạch đã bàn, Tiểu Linh cô đến đợi ở kho dụng cụ ngay góc vườn trường, giả vờ như bị khóa chặt bên trong vừa khóc vừa la. Chúng tôi sẽ dụ cô Trầm đến cứu cô. Lúc cô ấy vừa mờ cửa bước vào, cô liền bước theo cửa nhỏ ở phía sau khóa trái lại nhốt cô ấy ở bên trong lại xem như đại công cáo thành .”
“ Lão đại ,như thế có được không, phải nhốt cô ấy bao lâu?”
“ Tôi sẽ đem chìa khóa giấu trước trong kho, nếu cô ấy nghĩ ra được, sẽ tìm ra chiếc chìa khóa. Kế hoạch này của tôi có tên là “ Cô Trầm mạo hiểm truy tìm bảo vật, thấy hay không?” Hắn đắc ý nói.
“ Cái kho chứa đồ kia tối lắm, tôi rất sợ, có thể đổi người khác được không…….”Tiểu Linh khiếp đảm cầu xin.
“Chính là biết cô sẽ sợ mới tìm cô, ngu ngốc! Như vậy mới giống thật.”
“Được rồi. . . . . .” Nàng cúi đầu, không dám cự tuyệt mệnh lệnh của Đường Dật Trần, ai bảo chính mình thầm mến hắn.
Sau khi giấu xong chiếc chìa khóa, bỏ Tiểu Linh ở lại kho dụng cụ, cả bọn chạy đi tìm Nhược Băng.
” Cô ơi! Nguy ! Diệp Tiểu Linh bị nhốt tại kho dụng cụ ra không được!”
“ Vậy sao?” Nhược Băng đang xem bài tập, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú bọn Đường Dật Trần.” Tại sao không tìm nhân viên tạp vụ đi mở cửa?”
“Đi tìm ! Nhưng ông ấy không có chìa khóa , Tiểu Linh hiện tại vừa khóc vừa nháo, cô ấy vốn nhát gan, một mình cô ấy bị nhốt tại kho chứa, mời cô nhanh đi cứu bạn ấy!”
Bọn họ lại muốn làm cái trò gì? Nhược Băng nghiền ngẫm dò xét bọn chúng, đang diễn rất thật nha, các giáo viên khác có thể tin hành động của bọn chúng, nhưng không thể qua được ánh mắt của nàng. Muốn đùa sao? Được rồi! Xem bọn chúng muốn diễn trò gì!
Trên đường đến gần kho chứa đồ, rõ ràng nghe được tiếng khóc của Tiểu Linh, Nhược Băng sắc mặt khẽ biến, đó là thật sự tiếng khóc, nàng biết đã xảy ra chuyện, Vội vã chạy nhanh hơn.
Đường Dật Trần và đám người đang xem, nhịn không được cười trộm, không thể tin được Tiểu Linh lại hành động thật đến như vậy, ngay cả bọn họ cũng đều cảm thấy được là thật, cũng chạy nhanh lên phía trước.
Nhược Băng đẩy thử cửa


Disneyland 1972 Love the old s