
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341762
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1762 lượt.
g ta không còn cách nào khác là phải tham gia trò chơi – nhưng đây là trò chơi kiểu gì? Chúng ta sẽ trả cái giá nào một khi thất bại?
Chris buồn rầu nhìn Rebecca, một lần nữa anh lại nghĩ tới đứa em gái bé nhỏ của mình và nhủ thầm, không biết là lần thứ mấy rồi, rằng phải chi mà họ chưa từng nghe nói về Umbrella.
David theo dõi mọi người nghiên cứu các thông tin mà Trent đã đưa, không hiểu sao anh ta không ngạc nhiên gì về việc một người lạ mặt bí ẩn đã liên hệ với S.T.A.R.S trước đây. Người đàn ông này hẳn là một tay chuyên nghiệp, dù vậy David không thể hình dung được điều gì chính xác vào lúc này.
Tại sao ông ta muốn giúp chúng ta chống lại Umbrella? Ông ta đóng vai trò gì trong việc này?
David nghĩ lại về cuộc chạm trán ngắn ngủi năm ngày trước, lục lại ký ức để tìm một số manh mối nào đó mà mình có thể đã bỏ quên. Anh đi làm về muộn, trời đang mưa … như trút nước. Cơn dông tố mùa hè đập liên hồi vào cửa sổ, át đi tiếng gõ cửa của người đó …
oOo
Bộ phận S.T.A.R.S Exeter đang thưởng thức một mùa hè thoải mái, làm việc giấy tờ nhiều hơn là tay chân. Nhóm Bravo đã cất cánh đến New Hampshire để tham gia một cuộc hội thảo chuyên đề về tội phạm, và David đang lấy làm thú vị với ý nghĩ đóng gói hành lý rồi chờ đến ngày nghĩ – tới khi Barry gọi cho anh ta từ văn phòng chính với ẩn ý về chuyện gì đó không ổn.
David mất cả ngày kế tiếp để gọi đến bộ phận liên lạc ở các chi nhánh của mình, đặt những câu hỏi dè dặt, lục lọi từ đầu đến cuối những hồ sơ về Umbrella, và chỉ về nhà lúc nửa đêm. Anh lái xe trong cơn mưa về căn nhà tối om lạnh lẽo của mình, bầu không khí lúc này giống y như tâm trạng của anh. Anh rót một ly Scott và quăng mình xuống chiếc trường kỷ, đầu óc quay cuồng với những thông tin đã thu thập được – Hoặc ông bạn Barry đã nói dối, hoặc từ AD cho đến S.T.A.R.S là những kẻ xảo trá.
Anh không nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ đầu tiên, tiếng mưa đều đều trên mái đã át đi mọi âm thanh. Và rồi tiếng gõ lớn hơn.
David bực mình nhìn lên đồng hồ và chầm chậm bước ra cửa, tự hỏi cái tên chết giẫm nào lại gõ cửa nhà mình lúc nửa đêm thế này. Anh sống một mình và không gia đình, đây ắt hẳn có liên quan đến công việc, hoặc ai đó bị hư xe chăng …
Anh hé cửa ra và thấy một người đàn ông khoác áo choàng đen đang đứng trước cổng, từng dòng nước đang chảy xuống khuôn mặt nhăn nheo của ông ta.
Người lạ mặt mỉm cười với vẻ cởi mở thân thiện, đôi mắt của ông ta sáng lấp lánh đầy dí dỏm. ” Anh David Trapp?”
David nhìn người đàn ông chăm chú. Ốm và cao, có lẽ lớn hơn David vài tuổi, khoảng 42, 43 tuổi. Mái tóc quanh đầu rối bù vì mưa, ông ta đang cầm một cái phong bì lớn làm bằng giấy Manila trong bàn tay đeo găng.
“Vâng?”
Người đàn ông cười toe toét. “Tên tôi là Trent, và tôi mang cái này cho anh”
Ông ta đưa cái phong bì ra và David thận trọng liếc nhìn nó, không biết có nên nhận hay không. Trent không có vẻ gì là nguy hiểm hay đe doạ, nhưng ông ta vẫn là người lạ, và David thích nhận một món đồ từ người mà mình quen biết hơn.
“Tôi có biết ông không nhỉ?” David hỏi
Trent lắc đầu, miệng vẫn nở nụ cười. “Không. Nhưng tôi biết anh, Mr. Trapp. Và tôi biết anh đang đối mặt với cái gì. Tin tôi đi, anh sẽ cần đến mọi sự giúp đỡ mà anh có thể có.”
“Tôi chẳng biết ông đang nói về cái gì. Chắc là ông nhầm tôi với ai khác.”
Nụ cười của Trent tắt đi khi ông ta đẩy cái phong bì ra, đôi mắt u ám của ông ta thu nhỏ lại. “Mr. Trapp, trời đang mưa, và cái này là của anh.”
Bối rối và bực tức, David mở rộng cửa ra để lấy cái phong bì. Ngay khi anh cầm lấy nó, Trent quay mình bỏ đi.
“Đợi một chút!”
Trent mặc kệ anh và biến mất vào trong bóng đêm mịt mùng đầy mưa bên ngoài.
David ngập ngừng đứng trên lối ra vào, tay cầm xấp giấy ẩm ướt và nhìn cơn mưa như trút nước trong màn đêm một lúc trước khi quay vào. Sau khi đã xem xét cẩn thận nội dung, anh ước gì mình đã đuổi theo Trent, nhưng lúc này tất nhiên đã quá muộn.
Quá muộn và quá rõ ràng về những gì người đó đề cập. Ông ấy biết về Umbrella và S.T.A.R.S, nhưng ông ta làm việc cho ai? Và tại sao ông ta liên hệ với mình?
oOo
Jill và Rebecca đang nghiên cứu tấm bản đồ, còn Chris và Barry thì chúi mũi vào mấy bài báo photo. Có tất cả bốn bài, đều cách đây chưa lâu, nội dung xoay quanh thành phố biển nhỏ bé ở vịnh Caliban, Caine. Ba trong số đó đề cập đến sự mất tích của các ngư dân địa phương, được cho là đã chết. Cái thứ tư thì có phần hài hước hơn, nói rằng có hiện tượng “ma” ám ở vịnh. Nhiều thị dân đã nghe thấy những âm thanh kỳ lạ trôi dọc theo dòng nước vào lúc khuya, họ miêu tả nó như là ”tiếng khóc của những linh hồn bị đọa”. Tác giả bài báo đã đưa ra một lời đề nghị hóm hỉnh, rằng các nhân chứng nên ngưng uống nước súc miệng trước khi lên giường ngủ.
Thật nực cười. Phải chi mà các người cũng biết về Umbrella như chúng tôi.
Tấm bản đồ là hình ảnh phóng to của bờ biển phía nam thành phố,