
Kinh Thiên kỳ án ( Tập 1: Tội phạm trí tuệ cao ) - Full
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341922
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1922 lượt.
nghe được vì tiếng phanh xe kêu rít, chẳng hiểu gì đến khi David nhảy về phía phải, Rebecca lăn theo anh – và đùng, cái xe hạ xuống đất kèm theo một cú đập ghê hồn, rồi John có vẻ như đã kiểm soát được nó, nhưng những tiếng phanh xe vẫn tiếp tục kêu rít xé tai...
UỲNH!
Tiếng nổ của kim loại và kính vỡ quá gần ở phía sau làm tim Claire giật thót. Cô quay lại, những người khác cùng nhìn lại phía sau và thấy một chiếc xe đã đâm sầm vào thanh chắn đường, cái thanh chắn mà suýt tí nữa thì chính họ cũng đã đâm vào. Claire chỉ kịp nhìn thoáng qua thấy một đống vụn nát, cửa sổ vỡ, một làn khói dầu bốc lên thì chiếc thứ hai đã vào tầm nhìn của cô, rít lên qua góc rẽ và tiếp tục đuổi theo.
“Xin lỗi về việc đó nhá!” John nói với qua bọn kia, nghe rõ là đang khoái trá vì phấn khích.
Trong vài tuần ngắn ngủi khi cô và Leon gia nhập đội lánh nạn gồm những cựu S.T.A.R.S., cô phát hiện ra rằng John có thể trêu đùa bất cứ chuyện gì. Đó đồng thời là điểm đáng mến nhất của anh ta cũng như là điểm phiền toái nhất.
“Mọi người không sao chứ?” David hỏi và Claire gật đầu, thấy Rebecca cũng vậy.
“Bị một cú đau nhưng không sao,” Leon nói, xoa xoa cái tay có vẻ đau đớn. “Nhưng tôi không nghĩ là...”
ĐOÀNG!
Bất kể Leon không nghĩ gì thì cũng bị ngắt ngang bởi một tiếng nổ to vào sau thùng xe. Hẵng còn cách một khoảng đường, nhưng những vị khách trên chiếc xe nhỏ đã bắn một phát súng săn về phía họ; chỉ vài inch thôi là nó đã có thể xuyên qua cửa sổ.
“John, đổi kế hoạch.” David gọi khi chiếc tải chệch hướng, giọng trầm tĩnh, uy quyền của anh át cả những tiếng ồn ào của động cơ. “Ta ở trong tầm ngắm của chúng...”
Trước khi anh ta nói xong, John đánh mạnh về bên trái. Rebecca ngã về phía sau, xém nữa thì tông vào Claire. Xe tải giờ hướng về phía một con đường ngoại ô yên tĩnh.
“Giữ chắc cái mông của các cậu,” John nói với qua vai.
Màn đêm giá lạnh quất qua xe tải, những căn nhà tối đen lướt nhanh qua khi John tăng tốc. Leon và David đã nạp đạn, bò tới sau cánh cửa sắt thấp. Claire đưa mắt nhìn Rebecca, thấy cô bé cũng chả vui vẻ gì trong lúc này y như cô. Rebecca Chambers cũng là một cựu S.T.A.R.S., cô đã làm việc chung với anh trai của Claire, Chris, và cũng đảm nhận một vai trong chiến dịch Umbrella gần đây với David và John, họ đều là cựu S.T.A.R.S., nhưng cô gái trẻ này được đào tạo để làm quân y chuyên ngành sinh hoá học. Tài thiện xạ không phải là sở trường của cô - thậm chí Claire còn bắn giỏi hơn – mặc dù Claire là người duy nhất trên xe chưa bao giờ thực sự trải qua đào luyện quân sự...
...trừ phi sống sót ở Raccoon cũng được tính...
Claire tự dưng ớn lạnh lúc John ngoặt phải, chuyển hướng xoay vòng quanh một xe tải hàng đang đậu, chiếc xe kín mui đang theo sát nút. Thành phố Raccoon, những vết xước và thâm tím trên người Claire vẫn chưa tan hết, và cô biết cái vai của Leon vẫn làm anh đau...
ĐOÀNG!
Một tiếng súng săn khác lại nổ đằng sau, nhưng lần này đã rộng và to hơn.
Lần này...
“Đổi kế hoạch,” David nói, âm điệu Anh ngữ khô khan của anh điềm tĩnh, nghe hợp lý và logic giữa một đám hỗn loạn. Chẳng trách anh ta từng là đội trưởng đội S.T.A.R.S.
“Tất cả dồn lại với nhau. John, lúc qua chỗ rẽ kế tiếp, phanh lại. Đụng và lại chạy tiếp, rõ chứ?” David quỳ gối lên, bàn chân anh tì vào thành xe. “Chúng muốn chúng ta đến thế, hãy cho chúng được thỏa ý.”
Claire trượt nhẹ và đẩy bàn chân vào lưng ghế ngồi, gập đầu gối và cúi đầu thấp xuống. Rebecca lại gần David hơn và Leon chậm chạp lùi lại cho cái đầu của anh ta gần với đầu Claire. Hai người nhìn nhau chăm chú, và Leon thoáng mỉm cười.
“Thế này có là gì,” Leon nói, và thay vào nỗi sợ hãi, Claire thấy mình mỉm cười lại với anh. Sau khi đã trải qua cơn điên rồ ở Raccoon, bao quanh là những sinh vật giết chóc của Umbrella và những kẻ điên dại – chưa nói đến cuộc đào thoát trong đường tơ kẽ tóc khỏi vụ nổ nhà máy bí mật của Umbrella – so với tất cả những điều đó, một vụ tai nạn xe cộ kể như là đi dã ngoại cuối tuần vậy.
Ờ, chỉ cần luôn nhắc mình như thế, trí óc cô thì thầm, rồi cô chả còn nghĩ gì nữa hết, vì cái xe đang chuyển hướng vòng qua ngã rẽ rồi John đạp phanh, và họ sắp sửa bị một tấn rưỡi kim loại và kính đang chuyển động rất nhanh tông vào.
David hít vào và thở ra thật sâu, thả lỏng các cơ bắp tốt nhất có thể, tiếng phanh rít tiến đến từ phía sau...
...và rầm, va chạm dữ dội, một cảm giác rung lắc lạ lùng, một giây tưởng như không có kết thúc và sự im lặng vĩnh cửu...
...rồi tiếng ồn tiếp ngay sau đó, tiếng kính vỡ cùng tiếng một cái hộp thiếc bị cán qua bị khuyếch đại lên triệu lần. David bị giật ra trước rồi lại sau, anh nghe Rebecca thở nghèn nghẹn – và rồi tất cả kết thúc, John đã kịp nhấn ga lúc David quỳ gối và giơ khẩu Berretta của anh ta lên. Anh ngoái nhìn lại phía sau để thấy cái xe nhỏ bất động, nằm vắt ngang qua con đường tối. Những hì