
Tác giả: Mario Puzo
Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015
Lượt xem: 1342662
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2662 lượt.
Mày đã thu xếp điểm hẹn chưa?
- Rồi.
- Sau khi vợ tao về rồi, - Thấy Guiliano lắp bắp, bẽn lẽn nói khẽ tiếng “vợ tao”, Pisciotta cười. Guiliano cũng mỉm cười theo và tiếp. - … Mày bảo mấy thằng kia vô chỗ nhà nguyện. Ở đó, tụi mình sẽ tính. – Im lặng một chút, hắn nói tiếp: - Mày có ngạc nhiên khi tao vạch trần sự thật vụ Portella della Ginestra không?
- Ngạc nhiên đếch gì!
- Mày ở lại ăn tối với tụi tao?
- Để mừng đêm tân hôn cuối cùng của mày đấy hả? – Pisciotta lắc đầu. – Mày có biết câu ngạn ngữ này không?
Coi chừng dâu mới làm cơm
Thơm ngon chưa thấy, tai ương gần kề.
Câu ngạn ngữ ấy ám chỉ sắc đẹp giai nhân đã khiến cho biết bao anh hùng vương lụy. Trầm ngâm, Pisciotta khẽ nói tiếp, như thể nói với chính mình:
- Thê tróc, tử phọc. Cổ nhân đã dạy. Mấy khi sai? Con là cái nợ. Vợ là oan gia. Cửa nhà là nghiệp chướng!
Thâm thúy khiếp chưa. Triết lý sống, nhân sinh quan của ông ranh Pisciotta là thế đấy. Guiliano mỉm cười:
- Tao biết. Sự thể này không thể kéo dài. Dĩ nhiên. Mình sẽ phải sống cách khác. Mày ráng giữ vững an ninh vành đai cho đến sáng mai. Cho đến lúc tụi mình đâu đó mọi việc thu xếp xong.
Pisciotta gật đầu. Nó liếc mắt về phía đống lửa, Justina đang lúi húi làm cơm.
- Con nhỏ đó đẹp ác. Coi, nó đẹp rực rỡ ngay trước mũi tụi mình từ hồi nào tới giờ, mà sao giờ này mình mới phát hiện ra, nhỉ? Mà này, ông già nó nói là nó có máu sư tử đó. Coi chừng. Chớ để súng liền tay nó. Có ngày!
Nhận xét và khuyến cáo của Pisciotta không ra ngòai truyền thống của mấy anh nhà quê ma mãnh. Nhưng Guiliano tảng lờ, làm như không nghe thấy. Pisciotta nhẹ nhàng chạy len lỏi qua những gốc ôliu, thoăn thoắt nhảy qua bức tường thành đổ nát, rồi mất hút trong đám ôliu khác.
Justina kiếm mấy bông hoa dại, cắm vào cái bình cũ mèm, sứt mẻ lượm được đâu đó trong khu lâu đài. Vậy mà bông hoa cũng làm cho bàn ăn có vẻ trịnh trọng. Trên bàn, nàng dọn những món ăn vừa nấu. Thịt thỏ rô – ti, xốt cà chua nêm tỏi. Một đĩa xa – lát trộn dầu ôliu. Chai rượu vang đỏ. Nàng thấy Turi có vẻ như hơi bứt rứt, buồn bực. Nàng đoán có lẽ là do mấy tiếng súng nổ hồi nãy. Cũng có thể là do Pisciotta với nét mặt hắc ám, khẩu súng lục đen sì – đã làm vẩn đục chốn bồng lai của nó.
Đôi lứa ngồi đối mặt. Ăn uống chậm rãi. Guiliano thầm nghĩ: “Cô nàng nấu ăn không phải là dở”. Nàng rót thêm rượu, gắp thêm thức ăn, bẻ thêm bánh mì… cho đức lang quân. Rõ ra là một người vợ hiền. Bà già rèn kỹ thiệt. Guiliano để ý, cô nàng – tuy không phải bợm – nhưng ăn nhậu cũng không phải hạng xoàng. Cũng đúng thôi. Thân hình ấy, tuy chưa thể gọi là “vâm”, nhưng cũng đâu phải là loại mình ve, xác hạc. Nàng ngước mắt nhìn chàng đang đăm đăm nhìn mình, rồi toét miệng cười.
- Ngon bằng bà già anh nấu không?
- Hơn chứ! Nhưng, chớ có nói với bà vậy, nghen!
Cô nàng vẫn cúi lom lom nhìn chàng. Như mèo rình chuột.
- Ngon bằng Le Venera nấu không?
Turi coi vậy, chớ hồi nào tới giờ đã làm gì có mối tình đầu, tình cuối nào. Có yêu thương mèo mỡ nhí nhố bao giờ đâu. Mới lớn lên thì đã sống “đời giang hồ” rồi. Một mình, cu ki với mấy thằng đực rựa cũng như mình. Nứng lên thì đã có chị em ta. Cùng lắm thì dành “chị Năm” vậy. Bởi vậy, câu hỏi của Justina thật bất ngờ khiến anh chàng bối rối không thể ứng đối tức khắc và trôi chảy được. Tuy nhiên, đầu óc chiến lược gia mà, đời nào chịu bí. Hắn thấy ngay cả một chuỗi những câu hỏi tiếp theo câu hỏi: “La Venera nấu ăn có ngon không. Chẳng hạn, “vui vẻ” với La Venera có đã không. Vân vân và vân vân. Guiliano không muốn nghe và không muốn trả lời những câu hỏi như vậy. Nó không khinh rẻ, không coi như điếm, nhưng dứt khoát là khỏi có cái chuyện yêu đương mụ nạ dòng đó. Gọi là dịu dàng và kính trọng đối với La Venera thì có, chứ yêu đương thì không. La Venera, một người đàn bà đã phải chịu nhiều đau khổ phải qua nhiều kinh nghiệm thương đau, phải chứng kiến nhiều thảm kịch. Một cô gái hơ hớ, mới lớn như Justina làm sao mà hiểu được tình cảnh và thân phận của một người đàn bà như vậy.
Justina đứng lên dọn bàn. Nhưng vẫn chần chờ. Đợi câu trả lời của chàng. Guiliano mỉm cười, nhìn vợ:
- La Venera là một tay nấu ăn tuyệt vời. Sức mấy mà em đòi sánh với chị ấy.
Chiếc đĩa bay vút qua đầu Guiliano. Anh chàng không nín cười được. Chàng cười vui vẻ khóai chí. Vì cái cảnh đĩa bay cũng có, mà vì lần đầu tiên, cái mặt nạ dịu dàng, thùy mị của cô nàng đã bị tuột ra cũng có. Nhưng khi thấy cô nàng bật khóc, anh chàng cuống quít ôm chặt cô nàng trong vòng tay. Hai người cứ thế đứng ôm nhau trong ánh nắng chiều vội tắt ở Sicily. Anh chàng thì thầm bên tai đỏ ửng giấu dưới lọn tóc đậm màu của cô nàng:
- Anh nói giỡn mà. Nấu ăn em là số dách. Hơn cả bà già anh, hơn xa La Venera. Em nấu ăn tuyệt nhất trần đời!
Anh chàng cúi xuống để cô nàng không thấy nụ cười mỉm ranh mãnh của mình.
Đêm cuối cùng đó, đôi tân hôn nằm nói chuyện với nhau nhiều hơn là ân ái nhau. Justina hỏi anh chàng về La Venera. Guiliano nói đó là dĩ