Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Ngày cập nhật: 22:37 17/12/2015

Lượt xem: 1343574

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3574 lượt.

hấy trọn vẹn. Tôi còn nghĩ đến chuyện gia đình, con cái. Hai năm sau tôi sẽ lấy T* làm vợ, tôi sẽ đi làm để nuôi vợ con và nghĩ đến mình sẽ là người đàn ông của gia đình. Không còn gì tuyệt vợi hơn nữa, đứa con của chúng tôi, tôi và T* sẽ rất xinh đẹp và thông minh, nó sẽ rất có tài, chắc chắn là như vậy. Một sự kết hợp hoàn hảo. Thế mà… không nói thì ai cũng đoán được. Cái số tôi mới hẩm làm sao. Cũng lại một thời gian T* có cùng thái độ như những người quen tôi trước đó. Lần này còn tàn khốc hơn, tôi sẽ không kể ra dài dòng biến cố đó. Chỉ nói qua, vào một ngày nọ, có rất nhiều người, trong đó toàn là anh em, bạn bè, những người thân của tôi, có T* có bạn T* và có cả M.Đ* Họ tập trung lại chửi bới tôi, khinh bỉ và chỉ trích tôi thậm tệ vì tôi đã viết một tác phẩm văn chương nói về họ và mối tình của tôi và T*. Tôi bị ông chủ đuổi khỏi quán cà phê đó, điều làm tôi đau nhất không phải là mọi người quanh lưng với tôi, mà là T*, T* vô tình đến man rợ, cô ấy chà đạp và đối xử với tôi rất bạc. Dường như bao kỷ niệm khắc sâu trong lòng tôi, với T* chỉ là miếng dẻ rách. Các bạn biết không, tôi đã nghĩ đến cái chết, tôi muốn tự sát. Sức khỏe của tôi suy kiệt, tôi nghiện rượu và căn bệnh phổi ngày nào lại dở quẻ. Tôi bắt đầu thấy ngộp thở, những cơn hen cấp tính đến với mật độ ngày càng dày đặt. Tôi lại về Chợ Rẫy tái khám sau gần 3 năm phẫu thuật. Kết quả: Tôi bị sơ đáy phổi do lao tâm lao lực quá sức.

Tôi về lại với bóng đêm và nỗi hiu quạnh. Bên tôi lúc này không còn ai nữa, bạn bè rời xa, người tình khuất bóng, ba mẹ mất niềm tin… tôi tìm đến nghệ thuật, cô đơn trong nghệ thuật, tôi bắt đầu chuyên về sáng tác. Trong một số tác phẩm mà tôi viết phải kể đến tác phẩm “Vong Hoàng Lan” Xoay quanh tác phẩm này có một câu chuyện tâm linh mà không kể ra thì rất tiếc. Bởi vì nó huyền bí và hấp dẫn không kém gì một câu chuyện tưởng tượng. Tác phẩm viết hơn một nửa thì câu chuyện tâm linh khởi phát. Đầu tiên phải nói đến nỗi bất an của tôi trong thời gian viết tác phẩm. Tôi thấy ớn lạnh trong người mỗi khi về đêm, trong hai ngày em gái thứ hai của tôi đi tắm biển ở Nha Trang với những đồng nghiệp ở trường mầm non Sao Mai, tôi phải ở nhà một mình, ba mẹ tôi đã chuyển xuống Trại Mát sống. Thì hai đêm đó tôi không dám tắt đèn đi ngủ, cứ tắt đèn là tôi lại nghe thấy tiếng bước chân đi ở nhà dưới và tiếng chân bước lên cầu thang. Cánh cửa lâu lâu lại bật lên một tiếng động làm tôi lạnh tái người, da gà tôi nổi lên và cảm giác tâm linh xâm lấn. Tôi cứ mở đèn sáng trưng mà ngủ. Trong khi đó, tôi là một kẻ khá gan lì. Hồi quen T* tôi thường về rất khuya, tôi chơi ở quán và ra về vào lúc 12 h, tôi đi bộ, mặc áo măng tô đen và để tóc dài, con đường về nhà tôi phải rẻ qua hẻm B* nhưng tôi cóc sợ, tôi cứ đi trong sự im lặng như tờ của không gian về khuya. Những cái bóng trắng và những đôi mắt xanh trong đêm âm u không làm tôi sợ, thế mà ở nhà tôi lại sợ, thật khó hiểu.

Em tôi đi tắm biển Nha Trang về thì cắt mắt. Tôi có đứa em út nữa cũng đi cắt mắt với chị nó. Con Tr* em út của tôi đã lấy chồng được 2 năm, sau khi cắt mắt nó xin phép mẹ chồng về ở nhà ba mẹ ruột một thời gian, vừa là để về với gia đình mình, vừa là để tịnh dưỡng sau phẫu thuật. Có bé em tôi rất yếu vía, trưa hôm đó nó bỗng kêu tôi lại nói, lúc đó nó mới ngủ dậy.

- Anh K* ơi! Nhà này có ma.

Tôi thấy lạ mới nói với nó:

- Đừng nói tầm bậy.

Nó đáp lại:

- Thiệt mà. Tr* thấy có một cô gái đứng trước gương, tóc dài đen uốn lọn, dáng rất cao và cụt hai chân. Tr* nổi da gà rồi nè.

Lời nó nói làm tôi khiếp sợ. Đó chẳng phải là cô Hoàng Lan sao? Chẳng phải cô ấy là nhân vật do tôi nghĩ ra sao? Không thể như vậy được, những gì em tôi kể y hệt với những gì tôi đang viết. Tôi lạnh toát cả người.

Em tôi về kể lại cho ba mẹ tôi nghe chuyện nó nằm ngủ thấy ma. Ba mẹ tôi ban đầu không tin nên cũng phớt lờ, ít quan tâm. Còn tôi thì vẫn tiếp tục viết tác phẩm “Vong Âm Hoàng Lan”

1 tháng sau.

1 tháng sau.

Em Tr* tôi xuống dưới quán ba mẹ, tôi cũng vừa xuống khi vừa viết xong chương mới của tác phẩm. Em tôi mới kể vừa rồi mẹ chồng dẫn nó đi lên gặp cô Y* để coi về đường con cái, lấy nhau hai năm rồi mà nó vẫn chưa có con. Không ngờ vừa gặp cô Y* đã nói:

- Nhà con bị ma ám, có phải con có một người anh để tóc dài xoăn, thích mặc đồ đen và hay hát nhạc xưa không?

Em Tr* tôi hoảng hồn hỏi lại cô Y*:

- Dạ đúng, nhưng mà sao cô biết?

- Con về nói mẹ con lên đây gấp để cô cứu cho. Ba con nhất định không tin, nhưng mẹ con sẽ tin, gọi mẹ lên đây nếu không anh con sẽ có chuyện, cô sợ nó sẽ tự tử.

Em tôi về kể lại tường tận làm cả nhà tôi lạnh gáy. Làm sao cô Y* có thể biết tường tận về tôi như vậy? Cô Y* nổi tiếng là người khó tính, bình thường những người đứng xếp hàng ở nhà cô coi bói không phải là ít, nhưng không phải ai cô cũng coi cho, chỉ những người với cô là có duyên thôi, đã giúp ai rồi cô sẽ giúp tới cùng.

Mẹ tôi cù