
Resident Evil ( Tập 4 - Thế giới ngầm ) - Full
Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh
Ngày cập nhật: 22:37 17/12/2015
Lượt xem: 1343564
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/3564 lượt.
ất ngủ - em sợ ngủ và không dám nhắm mắt lại, vì biết thể nào mình cũng gặp ác mộng - em rơi vào trạng thái hết sức căng thẳng, mệt mỏi. Cảm giác cuộc sống này thật nặng nề khổ sở, đến đây em chỉ còn biết cách cầu xin trời phật phù hộ, cứu em thoát ra khỏi kiếp nạn này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, em đang bị ma ám.
Em bắt đầu nghĩ đến ông bà, cha mẹ - tất cả đều không còn trên thế gian này - và em nghĩ đến anh hai của em. Người em có thể tin cậy, trông mong ở hoàn cảnh này chỉ có anh hai thôi. Em đã muốn gọi cho anh, nhưng lý trí níu tay em lại. Lòng em tự nhủ:
- “Mày hãy để cho anh hai mày được yên tâm mà học hành! Nếu mày báo cho anh hai biết chuyện anh hai sẽ bỏ học ở nước ngoài để về với mày. Lúc đó mọi công lao cố gắng của anh hai mày bấy lâu nay đều đem đổ sông đổ bể hết. Mày muốn vậy lắm sao?”
Không anh à! Nếu em biết là mình không qua được, em sẽ không làm liên lụy tới anh đâu.
Hơn nữa, cũng đã đến lúc em tự đứng trên đôi chân của mình, không dựa dẫm vào anh hai nữa.
Với suy nghĩ đó, em lập tức lấy lại tinh thần. Học theo cách giải quyết vấn đề của anh mỗi khi gặp khó khăn. Em bắt chước anh ngồi im một chỗ tập trung suy nghĩ, hít thở sâu và thư giản.
Cuối cùng em cũng tìm ra được một hướng giải quyết - với em lúc đó là tốt nhất - cho biến cố kinh hoàng em xui xẻo vướng phải.
Em suy nghĩ:
- “Tạm thời gác mọi công việc khác lại để tập trung giải quyết cho dứt điểm việc hệ trọng lúc này - đó là việc bị ma ám, rốt cuộc là có thật hay đó chỉ là vấn đề tâm lý? Nếu có thật, em bị ma ám thì sẽ dùng biện pháp tâm linh để giải quyết, có thể nhờ thầy cúng, hoặc vào chùa xin bùa phép... rất nhiều phương án được tính đến. Còn nếu đó là vấn đề tâm lý thì phải đi gặp bác sĩ có chuyên môn nhờ họ chữa trị.”
Em sẽ nói cho anh biết về một quyết định - mà em cho là sáng suốt nhất của em, lúc đó và cũng như bây giờ khi nghĩ lại chuyện cũ - một quyết định mang tầm chiến lược cho việc tìm ra lời giải bài toán khó em vừa gặp phải.
Nói ra anh đừng cười em ngớ ngẩn, em đã tìm đến “anh ấy” - em để hai từ này trong ngoặc “”, để cho thấy anh ấy cũng rất đặc biệt với em, vậy là từ nay cuộc đời em đã có hai người đàn ông em luôn tin tưởng và yêu thương.
---
Văn phòng Sherlock Nguyễn, số 7, khu chung cư Thạch Anh.
- Cô hãy bình tĩnh, ngồi xuống ghế rồi từ từ nói. - Người đàn ông nước da ngăm, khuôn mặt góc cạnh, rất đẹp trai, chỉ vào băng ghế sofa.
Dáng anh ấy cao cao, hơi gầy nhưng cân đối. Ấn tượng đặc biệt khi lần đầu tiên gặp anh ấy là ngoại hình đẹp hút hồn, mái tóc xoăn gợn sóng được cắt tương đối gọn gàng, mũi dọc dừa, đôi môi mỏng mảnh duyên dáng với chiếc cằm chẻ không gì nam tính, điển trai hơn nữa.
Giọng nói của anh ấy trầm ấm, âm sắc nghe phê và rất dễ gây nghiện cho phụ nữ.
Anh ấy ăn mặc rất lịch lãm nhưng không hòa tan mà có phong cách. Hình như anh ấy chỉ thích có ba màu: đen, đỏ, và màu tím hoa cà. Lần đầu gặp, anh ấy diện bộ vest đen được may đo đúng chuẩn mực, em đoán thiết kế của những bộ trang phục chàng thám tử mặc trên người là độc nhất vô nhị. Bên trong là chiếc áo sơ mi màu đỏ làm nổi bật cá tính, cân đối hài hòa giữa những gam màu với nhau.
Em nhận xét:
- “Đây là một người có khiếu thẩm mỹ.”
Anh ấy không bao giờ cười, nhưng không vì thế mà khiến người ta e ngại, khó tiếp xúc. Trái lại, khi đứng gần anh ấy người ta có cảm giác an toàn, một phần là nhờ vào vẻ bề ngoài nam tính của ảnh, một phần là bởi trí tuệ đỉnh cao của ảnh phản chiếu qua đôi mắt sáng như pha lê xuyên thấu được tất cả mọi bí ẩn trên đời, phần còn lại là sức quyến rũ phi phàm ẩn sâu bên trong con người trẻ tuổi - anh ấy mới hai mươi tám tuổi đời.
- Tôi đọc được một mẫu tin trên mạng, được biết anh đã từng giải quyết rất nhiều vụ án hóc búa. - Em mở chuyện.
- À, những vụ hóc búa đó là:
... Lật tẩy tổng giám đốc “X” với những chiêu lừa tình có một không hai trên đời.
... Bà vợ già của vị chủ tịch “thích ăn phở” đánh ghen với cô con gái mới lớn.
... Chiếc xe máy bị mất cắp do say rượu.
... Và còn rất nhiều vụ tương tự như vậy.
Anh ấy kể ra hàng loạt những vụ án vớ vẩn mà anh phải giải quyết trong thời gian rất ngắn. Em thừa nhận anh ấy rất hài hước!
- Tôi xin lỗi! - Em muốn cười lắm rồi, nhưng vì giữ gìn ý tứ, hơn nữa nhìn mặt anh ấy lạnh lùng quá nên không dám cười.
- Cô không có lỗi gì cả.
- Tôi là Ngọc Diệp, là giáo viên trường mầm non tư thục Sao Mai.
- Tôi biết rồi.
Em ngạc nhiên khi nghe anh Khôi Nguyên - tên cúng cơm của chàng thám tử - nói vậy, em mới hỏi lại ảnh:
- Làm sao mà anh biết được?
Anh ấy đáp lời em, nét mặt vẫn không thay đổi, lạnh lùng khô khốc:
- Nhờ vào bệnh đãng trí của cô, chẳng phải hôm trước gọi điện