Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trinh Nữ Báo Thù (Remake)

Trinh Nữ Báo Thù (Remake)

Tác giả: Nguyễn Thế Trị

Ngày cập nhật: 22:36 17/12/2015

Lượt xem: 134662

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/662 lượt.

nghe chị nói nè.– Bà Tư Vịt vội cầm ấm trà rót nước cho bà Diệu rồi với chung trà nhấp vài hốp nói. - Số là nhà ông phú hộ Thái xóm trên muốn có đứa bé gái làm con ở luôn để lo cơm nước và săn sóc cho bà nhà. Ý là chị muốn em để con Nhạn vào nhà ông Thái, nghe nói tiền cũng ko ít đâu nha.
- Chị muốn em bán con à! – Bà Diệu bỡ ngỡ trước câu nói của bà Tư. - Không được đâu! con nhỏ mới 14, nó vẫn còn nhỏ với lại em cũng chẳng muốn bán con đâu.
- Ấy ấy sao lại nói là bán, chị đâu có nói em bán con, chỉ là để con bé vào nhà đó thôi, nhà ông bà chủ Thái giàu sang lắm, con em sẽ không chịu khổ đâu với lại em sẽ có chút tiền vốn làm ăn vậy là đâu có gì sai. Mai mốt nếu em có tiền thì chuộc nó về cũng đâu có muộn.
Bà Diệu có chút xao lòng, bà đắn đo không biết quyết định ra sao.
- Thôi được rồi để em về suy nghĩ, chị cho em thời gian với lại em cần hỏi ý kiến con bé, em không thể quyết định được.
- Ồ không sao! Em cứ từ từ suy nghĩ nhưng thời gian cũng gấp lắm, không là người khác hưởng đó nha em. Không khéo là về sau em hối hận đó.
- Em biết rồi! - Bà Diệu cáo từ ra về.



***



Chiều tối, sau bữa cơm hai mẹ con bà Diệu tâm sự với nhau, bà xoa đầu đứa con gái bé bỏng của mình và nhìn nó thật kỹ, phải khó khăn lắm bà mới cầm được nước mắt của mình. Cứ nghĩ đến câu chuyện ban trưa giữa bà với bà Tư là bà Diệu cảm thấy khó chịu trong lòng vô cùng.
- Mẹ à! – Nhạn ngước nhìn bà, chuyện gì vậy mẹ ?. Con thấy mẹ sao ấy cứ buồn từ chiều đến bây giờ, từ khi mẹ từ nhà bác Tư về.
- Không có gì đâu con, mà nè, bác Tư có nói với mẹ là nhà ông Thái xóm trên muốn có một đứa ở để lo lắng và săn sóc cho vợ, cho nên ….
- Mẹ muốn con vào nhà ông Thái gì đó làm người ở phải không?! - Nhạn cắt ngang câu nói ấp úng của mẹ.
Bà Diệu biết con gái mình rất thông minh và lanh lợi, không cần nói hết câu mà con bé đã đoán được ý mình. Bà cuối đầu không nói gì, trong lòng bà đau như cắt khi nghe con gái hỏi. Nước mắt không cầm nổi mà tuôn rơi.
- Mẹ không muốn bán con đâu! Bà Tư nói là số tiền đó không ít, đủ để mẹ có vốn làm ăn, với lại nhà ấy giàu có.... sau này mẹ có tiền sẽ chuộc con sau nhưng nếu con không đồng ý thì mẹ sẽ không bán con….
Mắt Nhạn cũng đã nhòa, cô bé xoa nhẹ mái tóc mẹ, mái đầu đã lâm râm bạc màu muối tiêu vì những năm tháng gồng gánh nuôi con. Nhạn thương mẹ thương hoàn cảnh gia đình. Cô lau nước mắt mẹ và nói:
- Mẹ! mẹ trả lời với bác Tư ra sao?
- Mẹ nói là mẹ cần thời gian suy nghĩ, vả lại quan trọng nhất là con có đồng ý hay không… - Bà nhìn ra cửa sổ, đôi mắt ướt nhòa ẩn chứa sự bi thương.
- Con đồng ý!. – Nhạn cười, nụ cười tươi tắn, trên môi vẫn còn đọng lại vài giọt lệ.



***



Nữa khuya, gió thổi lồng lộng trên ngôi nhà èo uột, đêm nay Nhạn không ngủ, cô nhìn những đám mây nhỏ mình vẽ ban sáng. Bất chợt ngước nhìn những đám mây trên trời, tóc mai bay nhẹ. Cô thì thầm trong gió.
- Rồi đây đời mình sẽ ra sao?.



Buổi sáng hôm ấy trời không nắng như mọi ngày, có vẻ ảm đạm lạ. Nhạn thu xếp đồ đạc cùng mẹ qua nhà bà Tư Vịt, bà Tư niềm nở đón tiếp hai mẹ con bà Diệu, bà nhìn Nhạn cười tươi rói.
- Nhạn con!! Bác biết là con thương mẹ, muốn mẹ con có chút vốn làm ăn nên đồng ý qua ở nhà ông phú hộ Thái, vì vậy bác đã nói mấy lời với ổng cho mẹ con thêm ít tiền nè.
- Dạ con cám ơn bác Tư – Nụ cười rạng rỡ như tia nắng ban mai buổi sớm, mấy ai biết trong nụ cười có vị mặn của nước mắt.
- Con bé có vẻ vui em nhỉ, con bé mà qua nhà ông Thái thì nó sẽ sung sướng lắm đó em.
Bà Diệu nhìn con trìu mến, sắp phải xa con gái cưng nên mắt bà không thể rời con bé, đêm hôm bà nào có ngủ được đâu, đau thắt cả gan ruột. Con bé ở với bà từ nhỏ bây giờ qua nhà người ta lạ nước lạ cái sao mà không xót cho được.
- Diệu!!. – Bà Tư đánh nhẹ lên vai bà Diệu. Tiền nè em cầm đi, lấy mà lo vốn làm ăn nha, mai mốt còn chuộc con bé về, thấy mẹ con em cực khổ chị thấy chị thương, đáng lẽ ra chị phải lấy chút đỉnh tiền giới thiệu con Nhạn với ông Thái nhưng thấy em cũng không dư giả gì nên chị bớt phần đó cho em đấy.
- Dạ em cám ơn chị!. – Cầm túi tiền bà Tư mà tay bà Diệu cứ run run, bà nào có để ý tới túi bạc, chỉ vì đồng tiền nó quá lớn nên hai mẹ con bà phải xa nhau, ông trời gieo cuộc sống bất hạnh bắt con người phải chịu cảnh ly tan.
- Con qua nhà với ông Thái có gì nhớ viết thư về cho mẹ nghen!. Con nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà chủ nha con!. Sống với người ta con phải cẩn thận mọi bề đừng để người ta khi dễ mình nha con!. Khi nào rãnh mẹ sẽ đến thăm con. – Bà Diệu cố hết sức lắm mới không khóc trước mặt con, bà chỉ nói được những gì mà trong đầu bà muốn nói cho đến khi nghẹn lời.
- Mẹ!. Mẹ đừng có buồn – Nhạn cười. Rồi mẹ con mình sẽ lại sống với nhau như ngày xưa thôi, lúc đó có thể mẹ sẽ không cực khổ nữa và con sẽ được ăn học đàng hoàng.
- Ừhm!! Mẹ hứa với con, mẹ sẽ kiếm tiền thật nhiều để chuộc con về.
- Thôi trễ rùi, em về đi, để chị đem con bé qua nhà ông Thái kẻo