Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trở Lại Hoang Thôn

Trở Lại Hoang Thôn

Tác giả: Sái Tuấn

Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015

Lượt xem: 1341785

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1785 lượt.

ười đi qua trước mặt tôi, họ vội vã bước vào toa tàu rồi lại vội vã bỏ đi, hầu hết khuôn mặt họ đềukhông chút biểu cảm, mặt họ trắng bệch giống như tôi chưa ăn sáng đangngồi đây vậy, những người ăn sáng rồi bụng dưới đều nhô ra, có lúc lànhững người bàn báo đi xuyên qua khiến mùi mực thoảng bay qua mũi tôi.
Chẳng mấy chốc đã tới buổi trưa, toa tàu phát ra tiếng nói thông báo đã tới trạm trường đại học S, tôi đứng phắt dậy theo phản xạ tự nhiên,tách đám người lao ra khỏi cửa tàu, lúc này mới phát hiện ra đoàn tàuvẫn chưa dừng lại.
Cửa tàu mở, tôi là người đầu tiên lao ra.
Khi tôi quay đầu nhìn lại, đoàn tàu đã hú còi tiến vào đường hầm.
Tạm biệt nhé, Tiểu Chi.
Cáo từ tàu điện ngầm bí bức, tôi giống như chuột chũi trở lại mặt đất,vậy mà đón chào tôi không phải là ánh nắng mặt trời, mà là mưa dông nhưtrút nước.
Tôi vội vàng giương ô lên, vội vàng chạy tới cổng đại học S phía bênkia đường, chỗ đó hiện giờ gần như đã trở thành cứ điểm của tôi. Liêntiếp mấy cuốn sách mới của tôi đều lấy ngôi trường này làm bối cảnhtrong truyện, bởi vậy chỉ có thể dùng thay thế "đại học S" – một từphiếm chỉ để thay thế.
Người tôi muốn tìm là Xuân Vũ, tôi muốn kể cho cô ấy nghe về tất cảnhững gì mình tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy từ tối qua tới sángsớm hôm nay, bởi cô ấy có quyền được biết.
Nhưng tôi không thể lỗ mãng chạy thẳng vào ký túc xá nữ. Tôi gọi điệntrước cho Xuân Vũ, cô ấy nói mình đang xếp hàng trong nhà ăn tập thể của trường. Tôi biết địa điểm của nhà ăn đại học S nên tranh thủ thời gianchạy ngay tới đó.
Sân trường bao trùm trong hơi nước mịt mù, mặt đường xâm xấp nước, tĩnh mịch và lạnh lẽo. Đây chính là nơi mà Xuân Vũ và Cao Huyền đã từng đidạo trong truyện "Địa ngục tầng thứ 19" sao?
Tuy sân trường trong mưa thật lãng mạn, nhưng nhà ăn sinh viên lại ồnào và chen chúc, vừa mới bước vào đã nhìn thấy Xuân Vũ đang hướng vềphía tôi vẫy tay.
Câu đầu tiên cô ấy nói là hỏi tôi đã ăn cơm chưa, tôi đành phải thành thật trả lời: "Bữa sáng còn chưa ăn nữa là!"
Vậy là, Xuân Vũ giúp tôi xếp hàng mua hai phần cơm, bưng đến chỗ ngồi xa khuất trong nhà ăn.
Bữa cơm trưa sinh viên đơn giản này đã khiến tôi có lại khẩu vị, lúctôi ăn xong lấy giấy ăn lau miệng, Xuân Vũ mới vừa động đũa.
Cô ấy cảm nhận được sự bất thường trên người tôi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đợi cô ăn xong rồi nói".
Nhung cô ấy chỉ ăn nửa phần cơm rồi gạt sang một bên nói: "Xong rồi, anh nói đi".
Tôi lắc lắc đầu: "Không phải vội như thế, đợi cô tiêu hóa chút đã".
"Anh sợ tôi nghe xong sẽ nôn ra sao?" Xuân Vũ vươn vươn người, anh mắttrở nên kiên cường lạ thường, "Bây giờ tôi đã không còn yếu đuối nữarồi, tôi nghĩ tôi có thể chịu đựng được, thậm chí là cả những việc ghêtởm".
Đối diện với ánh mắt mạnh mẽ của cô ấy, tôi cảm thấy xấy hổ ngại ngùng, chĩ biết nói nhỏ: "Xuân Vũ, tôi cảm thấy cô bây giờ kiên cường hơn tôinhiều. Được thôi, tôi kể cho cô nghe về phát hiện mới nhất. Tôi khôngbiết cô có tin tôi không, hay là cho rằng thần kinh tôi bị rối loạn rồi, nhưng tôi bắt buộc phải để cô biết".
Xuân Vũ nhìn vào mắt tôi nói: "Tôi tin anh!"
"Còn nhớ u hồn bưu thiếp mà tối qua cô nhìn thấy trong máy tinh không?Tôi nói cho cô biết thân phận thật sự của cô ta, cô ta chính là nữ vương Lương Chử của năm nghìn năm trước!"
Nhà ăn sinh viên huyên náo bỗng chốc dường như trở nên im bặt.
"Cô không tin? Tôi biết cô sẽ không thể tin".
"Nói tiếp đi, tôi đang nghe".
Xuân Vũ lạnh lùng ngắt lời tôi, vẫn giữ nguyên ánh mắt đó.
Vậy là, tôi tĩnh tâm hồi tưởng lại từng việc mà bản thân mình tận mắtnhìn thấy, tận tai nghe thấy từ tối hôm qua cho tới sáng sớm và tới trưa nay. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu rù rì kể lại cho Xuân Vũ.
Một tiếng sau, khi tôi kể xong tất cả những gì mình biết cho Xuân Vũnghe, nhà ăn sinh viên đã trống hươ trống hoắc tự lúc nào, chỉ còn lạitôi và Xuân Vũ.
Biểu hiện của Xuân Vũ hình như không có chút biến đổi nào, cô ấy lạnhlùng tới mức dị thường lắng nghe toàn bộ câu chuyện của tôi. Và tôi cũng như nhả ra được những chướng ngại vật trong lòng nên cũng cảm thấy dễchịu hơn một chút.
Cuối cùng, cô ấy cũng mở miệng: "Tôi hiểu rồi, anh cho rằng A Hoànchính là nữ vương Lương Chử phục sinh, Tô Thiên Bình biến thành ngườithực vật là do linh hồn của cậu ấy đã bị A Hoàn cướp đi mất chỉ để kéodài bảy ngày sinh mệnh của cô ta. Và hiện giờ đã năm ngày rưỡi qua đi, A Hoàn vẫn trong một ngày rưỡi còn lại phải tiếp tục lấy đi linh hồn củamột nạn nhân khác, nếu không thì cô ta sẽ chết!"
"Không sai. Tôi biết cô chắc chắn sẽ cho rằng những điều này hoangđường cực độ, nhưng đây là sự thật. Trên thế giới này có rất nhiều việcchúng ta không thể lý giải nổi".
"Anh cho rằng tấm thẻ biên nhận bưu kiện bí ẩn của người mê sách cũng do A Hoàn gửi cho anh?"
"Đúng, cô đã nhắc nhở tôi!"