
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:17 17/12/2015
Lượt xem: 1341504
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1504 lượt.
-Là người à??
Mọi người ngước lên.Trên tầng hai của siêu thị.Có ba người đang mặc đồng phục.Họ là người bảo vệ và nhân viên siêu thị này
-Vâng!!Chúng tôi là người!!Làm ơn mở cửa đi!!
Ba người đó,cãi lộn một hồi.Rồi cửa xếp siêu thị dược kéo lên.Tất cả mọi người vào trong.
-Chào các vị!!Tôi là Nguyên,bảo vệ.Còn đây là Hưng và cô Yên,nhân viên bán hàng.
-Tôi là Huân.Còn đây là…….(tên nv các bạn chắc biết hết rồi).CHúng tôi còn hai cô gái nữa nhưng họ đã bị mất tích trên đường chúng tôi chạy đến đây.
-Các vị chắc mệt rồi!!Thú thật cho đến giờ tôi không nghĩ có người còn sống đâu.Dân thành phố không biến thành xác chết hoặc bị ăn thịt thì cũng đã chạy ra hết khỏi đây rồi!!Chúng tôi quá chậm trễ nên đành trú ở đây!!Khoảng một tuần sau là quân đội và cứu hộ sẽ đến cứu chúng ta.Bây giờ mọi người hãy tự tìm thức ăn và chỗ nghỉ nhé!!Đây là siêu thị,đủ cho chúng ta sinh hoạt trong một tuần.
Nói rồi ai nấy tản ra để tìm chỗ nghỉ cho mình.Riêng Thu thì đi theo Yên
-Có chuyện gì vậy,em gái??Yên hỏi
-CHo em hỏi..ở ..đây..có phòng …tắm không ạ??
-Em đi thẳng đến hết quầy gia dụng,rẽ qua phải và đi thêm một đoạn nữa.Nơi đó là phòng tắm nhân viên.
-Chị có thể đi cùng em không??Em sợ lắm!!!
-Được rồi!!Đi nào
Ông Huân lên trên nóc siêu thị.Gió thổi hun hút.Bầu trời vẫn tối đen,chớp tắt vài tia sét rạch ngang trời.Và vì không gian không thay đổi nên người ta đã liệt đi khoảng cách về thời gian.bây giờ là 11h30phút PM,ngày thứ bảy(Ngày đầu tiên của chuỗi bảy ngày chết chóc theo kiểu đếm ngược).Ông hút một điếu thuốc rồi ngắm bầu trời.Một bóng đen nhẹ nhàng đến sau lưng ông.Một tia sáng lóe lên.Ông Huân bỗng thấy nhói ở lưng.Ông quay lại,tay ôm vết thương đang chảy máu khá nặng:
-Huỳnh…Mày…tại sao??
Một lụ cười nhếch mép lạnh lẽo.Và thanh kiếm nhật sắc bén chém đứt đầu ông một các vô tình.Huỳnh lau thanh kiếm vào áo ông.Rồi đẩy xác ông rơi từ tầng 5 siêu thị xuống một cách không thương tiếc.Hắn khẽ nói:
-Lý do là…về thế giới bên kia mà suy ngẫm nhé!!!
Bây giờ chúng ta ngược thời gian quay lại hai ngày trước.Lúc 10 giờ 30 tối,tại đồn dân quân khu phố Ba Đình,Hà Nội…
Chap 11:Giấc mơ.
-Có!!Ông Huân chạy ra,tay còn cầm một cốc chè tươi.
-Bắt quả tang hai thằng nhãi này đang vận chuyển hai gói Heroin.Nhìn trông cũng không đến nỗi nào mà..chậc..bỏ đi.Tạm giam chúng nó ở đây để mai đưa lên đồn công an thành phố vậy!!
Nói rồi hai người công an khác lôi Huỳnh và Tiến vào,đang bị còng tay vào.Họ ném cả hai tên vào căn phòng chuyên để tạm giữ tội phạm
3 giờ đêm,
Cạch..cạch..ạch!!
Những tiếng chạy rất gấp bên ngoài làm ông Huân đang lơ mơ chợt tỉnh giấc.Bắt đầu xuất hiện những tiếng ồn ào bên ngoài,kèm theo những tiếng rên rỉ khẽ và thành từng tràng dài như tiếng kêu của loài rắn săn mồi trong đêm thâu.
Ông Huân rót rồi uống thêm ngụm chè đặc cho tỉnh hẳn.Ông với tay ra bật lấy ngọn đèn tuýt
Máu!!!
Không biết máu từ đâu chảy rỉ ra sau khe cửa.Biết có biến,ông nhanh chóng chụp lấy khẩu súng lục đã theo mình nhiều năm.
Uỵch…Uỵch..Rầm!!
Cánh cửa bắt đầu bị ai đấm từ bên ngoài.Tiếng càng lúc càng dồn dập,có vẻ như nhiều người cùng đập một lúc.
Rầm!!!
Cánh cửa gỗ đã cũ không thể chịu nổi lên bung bản lề,đổ ập xuống đất.Đằng sau là ba người.Toàn thân họ đầy máu.Mắt đỏ như lửa và răng sắc như dao
Pằng!!!Pằng!!
Tiếng súng dồn dập.Ba cái xác đổ ập xuống.Toàn thân lỗ chỗ những vết đạn.Linh cảm không hay,ông Huân liền thả hai tên đang ở trong phòng ra.Chúng nhanh chóng lấy ra từ đống đồ lưu trữ dưới nhà kho(chứa hung khí của những vụ án xảy ra ở phường)một thanh kiếm Nhật,và mấy con dao nhỏ.Khiếp sợ trước khung cảnh hỗn loạn ấy,hai tên nhóc không dám chạy lăng quăng.Ông Huân cứu thêm được vài người nữa trước khi họ gặp nhóm bạn của chúng ta….
Huỳnh đứng trên gác thượng,nhìn xuống,bất chợt cười điên dại.Từ nay không còn ai sống để làm chứng để có thể lôi hắn vào từ nữa.Tất cả,từ lão dân quân cho đến gã đàn em xấu số…
……..
……..
Thu đang đứng trước một vùng trắng xóa.Cô không hiểu mình đến đây từ bao giờ??Cô cố gắng nhớ lại.Rõ ràng mình đi tắm xong,đã đến sảnh chính siêu thị kiếm một chiếc đệm và ngủ tại đó rồi.Tại sao lại đến đây được??Và mình đến đây bằng cách nào??Tất cả mọi người biến đi đâu??Bao nhiêu câu hỏi xoay quanh đầu cô khiến cô càng hoảng sợ.Chợt,một luồng sáng không biết từ đâu bổ đến.Tất cả chói lòa!!Làn khói mờ ảo dần tan đi ,hiện rõ cảnh vật.Một pháp trường hiện ra trước mắt cô.Trên đó có ba phạm nhân.Tên đao phủ xách cây đao to tướng lên.Hắn túm tóc họ và kéo ngược lên.Đó chính là ba,mẹ và anh trai của Thu.Thu giật mình,hoảng hốt,rồi cô chạy đến đó,vừa chạy vừa hét:
-Dừng lại!!
Xoẹt!!!Phụt
Ba cái đầu bắn lên không rồi rơi xống đất.Từ chỗ cổ đứt,máu bắn ra lia lịa và cả ba người cùng gục xuống
-Không!!!!!!!!
Đáp lại tiếng hét của Thu,pho