Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện

Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:17 17/12/2015

Lượt xem: 134840

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/840 lượt.

n ghé đến từ rất sớm, chẳng hay bà nói gì với anh ta. – Đào lại khẽ nói, mắt cô vẫn nhìn trừng vào mắt bà.
Bà Mừng vội thanh minh:
– Tôi nào dám nói với ai về chuyện cô, nếu cô đã thấy hôm qua, tôi cũng xin thưa cụ thể. – rồi bà nói tiếp.
– Đấy là một cậu thanh niên, trông như người ở thị thành ra đây, cậu ta muốn tìm nhà cho thuê, cậu ta thấy nhà cô có treo biển, nên ghé vào quán hỏi tôi. Nhưng cậu ta lại nói tìm nhà cho mấy đứa cháu anh ta đi trọ học, chứ không phải cậu ấy thuê, mà nghe cũng đông lắm đến những bốn năm đứa. Nên tôi đã bảo cậu ta đi rồi, vì ở đây không cho thuê đông người.
– Anh ta nói là tìm nhà cho mấy đứa cháu thuê sao? – Đào hỏi lại
– Vâng, thưa cô. Đúng là vậy … Tôi nào dám nói dối cô.
– Trông cậu ta cũng đẹp trai, hào hiệp và có chí khí lắm, khác với những người khách lộn xộn khác. Tôi đã có tuổi rồi, cũng biết ít về tướng mạo mà suy ra tính cách. Tôi thấy tiếc cho một cậu thanh niên khí khái vậy … mà phải … mà phải … Nếu thế tôi ăn ở thất đức quá! – Bà Mừng nói đến đây cúi gằm đầu xuống không nhìn lên nữa.
– Mà phải sao? Tháng này bà đã tìm được ai cho tôi chưa? Dạo này sao bà lơ là vậy. – Đào quát lại
Nói đoạn, Đào cũng bớt nóng, song cô trả lời lại câu nói đó, tuy có phần yếu mềm đi nhưng Đào nhìn lảng đi cố giấu ý định của mình, cô nói tiếp:
– Kể cũng hay, anh ta, anh ta… tại sao anh ta lại nhìn thấy tôi lúc đó. Lúc đó tôi đang ở sau vườn. Anh chàng này cũng tinh quá.
– Mà thôi, nếu anh ta tìm nhà cho mấy đứa cháu thuê, ta không để ý nữa. Không biết anh ta có quay lại, gây rối nữa không đây …?
– Kể ra thì bà cũng có lý, một gã hào hiệp vậy mà phải … há há há, thì cũng uổng. Còn bao nhiêu kẻ tiểu nhân háo sắc khác đáng chết hơn.
– Mà thôi, tháng này đến lúc tôi phải tìm người, bà vẫn chưa gọi được ai đến.
– Hay bà muốn thoái thác đây?.
Bà Mừng vội cập rập cúi đầu, hơi mếu máo nói:
– Trời đất tha tội cho tôi, vì tôi sống gần gia đình cô, vô tình mà tôi phải chứng kiến chuyện nhà cô, thành ra cô lại đưa tôi vào vụ này.
– Tôi thấy lương tâm ăn năn, thấy mình có tội, thất đức quá, nếu cứ phải đi tìm người thuê nhà cho cô, rồi những người này phải chết vì trò này. Trời ơi! Ngày đó ma xui quỷ khiến sao tôi lại chứng kiến chuyện nhà cô, rồi cô buộc tôi vào cuộc và phải làm nhiều chuyện cho cô, phải chi ngày đó tôi đừng hay biết gì hết, thà tôi … tôi chết đi chứ không thể làm cái việc này mãi. Nếu không vì ông nhà và hai đứa nhỏ tôi cũng đã muốn treo cổ vì tội ác tôi gián tiếp gây ra cho nhiều người. Xin cô hãy buông tha cho tôi…! Tôi không thể, không thể nữa …!– Nói xong bà như cúi người xuống hơi kiểu van lạy.
Đào quát lại, lúc này tâm tính cô đã trở thành người khác, mặt cô trắng bệch, mắt hung ác, – đã biết Đào luôn thay đổi giữa hai con người, cô nói:
– Đừng có lắm lời nữa, bà còn nhớ chuyện gì với mấy đứa nhỏ cách đây không lâu không? Hay bà đã quên?
– Bà có làm tiếp cho tôi không? Hay là muốn từ chối … Được, bà không làm tiếp để tôi biết. – Đào lạnh lùng nói tiếp, trong lời nói hàm ý nhiều cử chỉ đe dọa.
Nghe đến đây, bà Mừng sợ quá thốt lên:
– Thôi! Lạy cô, tôi sẽ làm, tôi sẽ làm mà ….! – bà trả lời
– Ông trời, sao Ông lại đày tôi vào cảnh này …! – bà nói lí nhí sợ Đào lỡ nghe được.
Nói xong, bà Mừng cúi xuống, mếu máo khóc, miệng lẩm bẩm trả lời. Được một lát, bà ngẩng đầu lên thì không thấy ai đứng trước mặt mình nữa. Một làn hương thơm mát dịu ngây ngất còn sục lại quanh mũi bà. Bà đinh ninh là cô ta đã đi mất rồi mới dám lẩm bẩm, rút kinh nghiệm vài lần sợ nó còn đứng đâu đó quanh đây nghe được. “Đúng là con yêu quái, độc ác, dâm đãng, thơm như thế thảo nào đàn ông nào chẳng chết với nó. Trời ơi, sao nó không chết đi cho mình yên. Tội lỗi chất cao, chất cao rồi!” Bà lẩm nhẩm chửi rủa trong bụng. Rồi bà ngồi ngẩn người bàng hoàng và kinh hãi khi nhớ lại chuyện trước đây.



3 – Vì an toàn cho con thơ, bà mẹ đành lòng tiếp tay
Nắng đã lên, bàn nước đã dọn sẵn trước cổng nhà, mà bà Mừng còn bơ phờ ngồi ngay sau cửa bếp bên cạnh giếng nước. Mệt mỏi, tâm thần dày vò, khiếp đảm, bà ngồi xổm bên bệ đá cạnh giếng nước, hai tay tựa vào thành giếng, mắt mở to nhìn xa xăm vô thần. Trong tâm trí của mình, bà hồi tưởng lại những chuyện trước đây.
Hồi lại hai năm trước, cũng tại chỗ bếp này, vào một buổi chiều tà ảm đạm, sau khi phải chứng kiến chuyện gia đình Đào, được một thời gian sau thì nhà cô Đào dọn hết, dùng làm nhà cho thuê. Mọi chuyện với mình, bà Mừng tưởng thế là êm xuôi vì nghĩ rằng gia đình cô Đào giờ chẳng còn ai, và họ sẽ bỏ đi xa khỏi mảnh đất này để làm ăn, hay bắt đầu một cuộc sống mới tưởng như muốn quên đi chuyện đau buồn vừa xảy đến cho gia đình họ.
Bất ngờ, một ngày kia bà Mừng trong lúc lo dọn dẹp hàng quán vào tầm 6g30 tối, hôm đó ông nhà bà còn mải đánh cờ tướng bên nhà hàng xóm, bà cũng chẳng biết ông đang