
Những Oan Hồn Trên Ðường Creek Road
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:17 17/12/2015
Lượt xem: 134845
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/845 lượt.
ngồi ở nhà nào, vì ông ta thường sang xóm trên, hầu cờ khắp nhà từ trưa sau bữa cơm đến tối mịt còn chưa về. Hai đứa nhỏ sau giờ học chiều nay chúng được sang nhà mợ chúng chơi chưa về kịp. Một mình bà cả ngày nay sáng lo hàng quán, trưa thì nấu cơm, chiều lại một mình quanh quẩn dọn hàng. Khi đã bưng xong những chiếc ghế gỗ cuối cùng vào nhà. Bà đóng cửa trước, đi ra sân sau phía giếng nước định bụng sẽ múc nước đi giặt giũ. Rồi bà thấy bóng một cô gái, cao vừa thanh thoát, thật đẹp người, tóc xõa ngang vai, ai trông nom nom giống cô Đào hàng xóm nhà bên, nhưng sao cô ta cứ cúi ghằm mặt đứng im lặng cuối bụi cây. Vì nghĩ mình cũng từng vô duyên mà chứng kiến chuyện gia đình Đào vào một đêm tối, giờ gia đình Đào lại vừa qua bốn cái tang liền kề nhau, nghĩ cũng tủi thân, và khoảng được gần nửa năm nhà họ đã dọn đi đâu hết, bà Mừng vội cất tiếng hỏi:
– Ô hay, cô Đào sao về nhà chơi giữa chiều hôm thế này!
Bóng kia vẫn im lặng. Thấy lạ lùng, bà Mừng tiến lại gần và hỏi tiếp:
– Anh Tạ đi đâu chưa về, hay cô không có chìa khóa vào nhà. Cô đi đâu mà mất dạng … cũng được nửa năm rồi. Làng xóm quanh đây vẫn thường nhắc đến gia đình cô.
Người kia vẫn không cử động, không thèm nói một câu gì, bà Mừng cứ ngỡ là Đào nghe được chuyện mà đang buồn nên lại đứng đó không buồn trả lời, bà lại nói an ủi:
– Khổ thân cô, oan trái nghiệt ngã sao lại đổ hết lên đầu cô, chuyện cũ mà tôi đã thấy, tôi không nói với ai đâu, chỉ tội nghiệp bà cụ, rồi ông cụ và hai anh cô đi sớm quá. Cô hãy quên đi chuyện đau buồn đó, âu cũng là số phận, cô còn trẻ lại đẹp người, từ từ hãy tìm cho mình một tấm chồng đàng hoàng mà yên thân phận, rồi còn tính bề con cái, cô đừng buồn làm gì nữa!
Vừa nói, bà vừa đưa tay chạm nhẹ vào vai cô gái, đột nhiên bà thấy lạnh lạnh tay, thay vì chạm vào da thịt của một người thường, đằng này thấy nó mát mát và ghê ghê tay, chưa dứt tay khỏi, người đó từ từ quay mặt lại phía bà Mừng. Một khuôn mặt lạnh băng, tím tái như không còn giọt máu, hai mắt xanh lè, cánh môi mỏng đẹp nhưng thâm tím, vẫn là mặt cô Đào. Sợ quá, bất thình *** h bà buông tay ra định lùi lại, nhưng chưa kịp vì do vừa hốt hoảng, vừa do kinh sợ, bà ngã bật ngửa ra phía sau; hai chân bà không đỡ nổi cả cơ thể nên xoãi ra, dạng chân, lồm cồm không còn đưa lên nổi để ngồi dậy. Bà đưa tay che miệng, la ầm lên:
– Ối, cô, cô … cô là ai! Phải cô Đào không, Sao hôm nay trông cô lạ thế!
– Ta không còn là cô Đào bên nhà bà nữa – Người con gái kia lạnh lùng trả lời
– Ôi, cô ăn nói gì lạ thế, cô không là cô Đào thì là ai nữa! – Bà Mừng lại hỏi lại.
– Ta đã nói bà rồi, bà chỉ cần biết ta không còn là cô Đào nữa.
– Vâng, vâng, cô không phải là cô Đào cũng được. Không sao, mà hôm nay sao trông cô lạ thế.
– Hay cô đã chết, hiện hồn về báo tôi, tha cho tôi, tha cho tôi! Tôi không có làm gì cô, chuyện trước đây tôi vô duyên vô phước mà phải chứng kiến, chứ tôi không cố tình. – Bà Mừng lại thanh minh.
Nhưng Đào lại nhìn chằm chằm vào bà ta, hai tay cô khẽ nhấc lên cao, hai bàn tay vuốt thon ngày nào giờ mọc thêm mười cái móng nhọn, đầu móng tím tái đen, cô nói:
– Bà không cố tình, nhưng dù sao bà đã biết sự thật về gia đình ta, làm sao tin cái miệng bà sẽ không reo rắc cho người khác. Ngày đó bà chứng kiến nghịch cảnh của gia đình ta, ta tưởng ta đã chết đi sống lại vì chuyện đó, vậy mà lại có người chứng kiến điều này, thời gian qua đi liệu bà có giữ kín không, còn nỗi tủi nhục nào bằng việc bà đã thấy điều đó, dù bà có vô tình hay bà cố tình.
Bà Mừng vội la lên:
– Không, tôi sẽ không nói cho ai nghe, tôi thề mà, cô hãy tin tôi, tha cho tôi.
Đào lại nói:
– Làm cách nào ta tin bà, trừ khi ta cho bà một dịp để lập công chuộc lỗi.
– Vâng, vâng, cô cứ nói, tôi sẽ làm cho cô, miễn là cô cho tôi được bình an – Bà Mừng lắp bắp.
Người kia từ từ tiến lại phía bà, còn bà do sợ quá mà không đứng lên nổi cứ vừa đạp chân lùi lại, hai tay vừa quờ ra sau như muốn bám lấy cái gì để rút lui. Cứ thế, người kia cứ bước tới, còn bà cứ giật lùi trong tư thế hay chân đẩy xuống đất, hai tay chống ra phía sau vừa quờ quạng vừa như muốn vớ lấy bất kể cái gì; đẩy được một đoạn thì lưng bà chạm vào giếng nước, gặp phải thành giếng như vậy, bà không thể lùi thêm được nên chân cứ đạp mải miết, hất cả một đống đất ra hai bên. Người kia tiến sát lại gần bà, cúi xuống cô ta nói khẽ trước mặt bà điều gì.
Cảnh tượng từ xa trông lại, một cái bóng trắng không rõ mặt, tóc che gần hết nửa khuôn mặt đang cúi xuống nói với một bà già điều gì, còn bà kia cứ thỉnh thoảng đạp chân phành phạch, tay cứ quờ ra đằng sau vơ định nắm cái gì, mặt bà ta thất thần kinh sợ, đầu cứ gật lia lịa như đồng ý, được một lúc lại lắc đầu như từ chối.
Được một lúc, bà lại la lên:
– Không, không, tôi không thể làm cái chuyện thất nhân thất đức đó, tôi không thể, tôi không thể … cô đi mà làm một mình.
Người kia nhìn bà một lúc, r