Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Căn Phòng U Uất

Căn Phòng U Uất

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 134337

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/337 lượt.

Nguồn Voz

———————————————-
[PHẦN 1'> Những dấu hiệu đầu tiên.

Một ngày giữa năm 2011, tôi cũng không nhớ rõ chính xác là ngày mấy tháng mấy. Đây là 1 đoạn ký ức mà tôi cần phải quên đi.
Tôi, một thằng sinh viên vừa ra trường, may mắn được thầy chấm tốt nghiệp mời về công ty mình làm. Công ty thì ở quận 4, trong khi lúc đó tôi đang ở quận Tân Bình. Mỗi ngày đi làm và đi về hơn 30km bụi bặm, mưa gió, kẹt xe, mệt mỏi. Đồng lương ít ỏi của 1 thằng junior (2.900.000đ) mà phải chi 500.000đ mỗi tháng cho tiền xăng xe thì quả thật kham không nổi. Đắn đo mãi rồi tôi quyết định chuyển nhà, vâng, từ chỗ ở với bạn bây giờ tôi ra ở 1 mình. Điều kiện tiên quyết để tìm nhà là phải gần công ty, quận 4 hoặc quận 1. Tìm mãi chả có căn nào quận 4, may sao trên internet xuất hiện tin rao: “Phòng 25 mét vuông, không chung chủ, giờ tự do, trung tâm quận 1, 1triệu/ tháng, điện 3.000đ/kw, nước 50.000đ/tháng, liên hệ số…”. Mừng như bắt được vàng, tôi gọi ngay và tìm đến chỗ chủ nhà.

Chủ nhà này thực ra là 1 công ty môi giới nhà trọ, trong 1 con hẻm trên đường Nguyễn Trãi quận 1. Tiếp tôi là 1 người đàn bà chắc đã ngoài 40. Qua cách nói chuyện và son phấn của bà ta thì tôi đoán đây là 1 con người khá gian xảo, sõi đời (may mắn cho tôi là lăn lộn cũng nhiều nhưng lần này tôi không lường hết được). Bà ta ngoắc tay kêu 1 thằng đệ dẫn tôi đến xem phòng bên đường Bến Chương Dương (đoạn gần ngã ba với Nguyễn Cảnh Chân), nhà mặt tiền đường lớn, quá ngon! Nếu tôi đến xem mà ưng ý thì quay lại ký hợp đồng.

Căn nhà này mặc dù là mặt tiền đường lớn nhưng nó không như tôi tưởng tượng. Bề ngang nhà chưa được 4m, có lẽ hơn 3m một chút. Cửa kéo bằng sắt đã hoen gỉ, kéo rất nặng. Sau cửa sắt là 1 dãy các phòng trọ nhỏ xíu được ngăn với nhau bằng những tấm ván ép mỏng dính, chừa lại lối đi khoảng nửa mét dọc theo hành lang sâu hút đèn leo lét. Đi hết hành lang là khu vực để xe máy, ở đây có cầu thang dẫn lên tầng trên và hai cái “nhà tắm – WC” dùng chung cho cả căn nhà này. “Cũng hơi oải nhỉ, mỗi lần tắm phải xách đồ xuống đây và mỗi lần lau nhà phải xách xô nước lên… lầu 2. Mà thôi kệ, vạn sự khởi đầu nan, với cái giá 1 triệu không thể đòi hỏi hơn được. Ở riết rồi cũng quen. Khi nào đi làm có tiền đổi chỗ khác tốt hơn”. Nghĩ thế, tôi tặc lưỡi cho qua rồi theo bước thằng em đi lên lầu. Đến khi thấy số phòng được sơn lên từng cánh cửa thì tôi đã có kết luận: “Nơi này giống như 1 cái chung cư mini tự quản, không có bảo vệ, cũng không có chủ nhà. Mỗi căn hộ là 1 phòng và mạnh ai nấy sống.” Thế đấy, khởi nghiệp của tôi là như thế đấy!
Trên đường đi lên lầu 2 tất nhiên phải đi ngang qua lầu 1. Có 1 phòng nằm giữa hành lang lầu 1 và cầu thang, đi lên xuống ắt phải ngang qua đây. Nó có 1 cửa sổ nhìn ra cầu thang, nhưng đã đóng, bên trong tối om, khóa ngoài, tạm gọi là phòng X. Căn phòng này nằm ngay bên dưới sàn phòng tôi. Tôi thoáng nghĩ là chắc chưa ai thuê mướn đâu. Đi lên 1 tầng nữa là phòng của tôi, phòng số 9, được sơn trên cửa. Thằng em nhanh nhảu tháo cọng dây thép to rồi xô cửa gỗ ra đánh “kẹt…”. Tôi thấy lạ mới hỏi:
– Ủa sao phòng dưới có ổ khóa ngoài mà phòng này chỉ cột dây thép?
– À, tại cái móc khóa vào cánh cửa nó bị lỏng rồi anh. Có bóp khóa cũng vậy à. Với phòng này trống ai vào làm gì mà phải khóa!
– Mai em nói ai lên gắn lại cái móc ổ khóa mới cho anh nha!

Nó ừ ừ dạ dạ gì đó rồi với tay bật công tắc đèn nằm ngay sát cửa ra vào, nhưng nó không vào. Lúc đó mới 4 rưỡi chiều nhưng vì nhà này này đấu lưng với 1 nhà cao hơn nên ánh nắng mặt trời không chiếu vào được, phòng hơi tối, phải bật đèn. Tôi bắt đầu quan sát căn phòng mà mình sẽ dự định ở lâu dài. Dưới sàn lát gạch bông thời Từ Hy Thái Hậu, mà bụi phủ 1 lớp dày đến nỗi in mỗi dấu dép tôi bước lên. Có lẽ đã khá lâu không có người ở. Trên tường còn đúng 1 tấm lịch dán vẽ ngệch ngoạc gì đó, của năm 2010. Phòng có 2 cửa sổ loại lớn, bề ngang 1m5, có lưới sắt bên ngoài, không có cánh cửa. Hai cửa sổ vĩ đại này làm cho căn phòng trở nên thoáng và rất dễ chịu. Ngoài ra thì phòng trống trơn, hay gần như thế, vì lúc đó sự phấn khích vì tìm được chỗ tốt làm cho tôi quên kiểm tra thật cẩn thận. 25 mét vuông cho 1 không gian rộng và thoáng, mình cũng thích ở 1 mình vì tiện thức khuya làm bài, nghiên cứu thêm bổ sung kiến thức chuyên môn mà không sợ làm phiền bạn cùng phòng như trước đây. Hai cái cửa sổ 1 lần nữa làm mình quyết tâm hơn. Quay ra nhìn thằng em đang đứng tựa cửa, tay gác lên 1 phần bức tường (các bạn hãy ghi nhớ chi tiết này), mắt nó đảo nhìn mông lung. Tôi mới mở lời:
– Duyệt. Anh thấy thích phòng này rồi đó. Cửa sổ thoáng mát. Hơi dơ chút nhưng dọn lại chắc ổn. Có điều nó nằm trên này dọn đồ lên xuống leo cầu thang mệt quá, phòng ở ngay dưới chắc cũng giống phòng này hả em?
– Em cũng không biết nữa.
– Dẫn anh xuống phòng dưới xem thử được không? (Mình nhìn chùm chìa