XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Căn Phòng U Uất

Căn Phòng U Uất

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 134352

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/352 lượt.

mưa tầm tã, không thể chuyển đồ được. Nếu để đến tối mới quay lại căn phòng đó thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng không thể xin nghỉ thêm ngày nữa, 2 ngày là quá nhiều rồi. Đến 4h chiều mới ngớt mưa, và tôi đánh liều đi mua 1 nải chuối xanh, 1 bó cúc vàng, 1 cây đèn cầy và 1 bó nhang…

Hành trang để cảm hóa ma của tôi chỉ có thế, à, và thêm cái laptop có bài Chú Đại Bi video tôi tải trên Youtube về nữa. Bỏ qua căn phòng X giữa cầu thang, tôi lên thẳng phòng, không còn nhiều thời gian nữa vì đã 4h chiều, nấn ná thêm nữa là hết xe ba gác máy luôn. Tôi mở khóa cửa, hồi hộp nhìn vào trong. Căn phòng vẫn thế, đèn vẫn sáng, đồ đạc tôi vẫn y như cũ. Mấy dấu tay chân trên tường và trần đã không còn nữa. Căn phòng trở lại vẻ yên bình, tĩnh tại vốn có của nó và nếu như không tận mắt thấy thì có lẽ tôi cũng không tin nó có 1 quá khứ tệ (và buồn) đến vậy. Tôi đi đến góc phòng, trải tờ báo, đặt lên nải chuối xanh, sực nhớ ra tôi không có quẹt gas. Tôi ra ngoài hành lang với hi vọng có ai đó có thể cho mượn quẹt gas. May mắn thay, phòng gần phòng tôi nhất mở cửa, có 1 ông chú đang nằm xem TV và đang hút thuốc. Thấy thế tôi lịch sự chào rồi xin mượn cái quẹt gas. Ông ta vui vẻ đưa và hỏi:
– Em ở cái phòng số 9 đó hả?
– Dạ
– Em ở đó không thấy gì hả?
– Thấy gì là thấy gì anh?
– Không có gì thì thôi.

Vừa dứt câu cũng là lúc cái quẹt lửa nằm gọn trong tay tôi, ông ta quay lại tiếp tục xem TV. Tôi thầm nghĩ nếu mà có chết trong phòng chắc cũng chả ai hay đến khi thối um lên.

Về đến phòng tôi tiến hành đốt nhang, thắp đèn cầy. Tôi không khấn vái gì vì đơn giản chả biết khấn ai, khấn cái gì, chỉ đốt nhang rồi để cả bó ở đó, trên nải chuối và bó hoa. Tôi bắt đầu mở laptop, bài Chú Đại Bi có khả năng cảm hóa ma quỷ hung dữ này, mở nhỏ vừa đủ nghe thôi. Và tôi ngồi xếp bằng ngay cửa ra vào để có gì tiện chạy ra. Tôi ngồi 1 góc 90 độ với cửa sổ lúc này đã bắt đầu tối. Tâm hồn lúc đó không hiểu sao không sợ nữa, chỉ còn 1 nỗi cô đơn khủng khiếp, giống như 1 thế giới khác hoàn toàn với đô thị triệu dân ngay ngoài cửa kia. Tôi chợt nghĩ, hay có ai đó gieo vào đầu tôi, ở đây 1 mình suốt mấy năm trời ắt hẳn là phải buồn và cô đơn lắm. Có lẽ tôi đã sai khi đến đây quấy nhiễu cuộc sống của những vong hồn trong căn phòng này. Tôi nên trả lại cho họ. Ma hay người thì cũng có cảm xúc, cũng biết cô đơn, cần ai đó cảm thông. Khi bạn chết rồi thì nỗi cô đơn càng khủng khiếp hơn vì những người thân của bạn không thể thấy bạn, không thể nghe bạn, đó là 1 sự bất lực và tủi thân lắm lắm. Nghĩ đến đó tự dưng nước mắt lăn dài. Vừa nghe Chú Đại Bi, vừa khóc. Lần đầu tiên trong đời tôi có thời gian chiêm nghiệm và cảm thông với những người đã khuất. Tôi cất tiếng như kiểu tâm sự độc thoại vì biết chắc chắn họ đang ở ngay trong phòng, đang lắng nghe:

– Em không biết chị hay cô tên gì, bao nhiêu tuổi nên em xin phép gọi là chị, xưng là em. Em xin lỗi vì đã đến đây quấy nhiễu cuộc sống của chị. Em đã sai, có lẽ em phải trả lại căn phòng này cho chị. Khi em đi rồi xin chị đừng theo em mà tội nghiệp. Chị à, cho dù là người sống hay là chết thì cũng cần được yêu thương, chia sẻ, em biết. Nên chị đừng xù lông xù cánh như vậy nữa, không thể có bạn đâu. Nỗi uất hận của chị vì bị phản bội, bị phụ tình em hiểu được nhưng đâu nhất thiết phải tìm đến cái chết? Chị chết đi, thành ma sống cô độc và oán giận trong căn phòng này, hại những người đến đây thì cũng có được gì đâu? Trong khi hắn ta thì vẫn đang ung dung ngoài kia với người yêu mới (chém gió vậy thôi chứ không biết có đúng không). Tóm lại chị là 1 người thật đáng thương hơn là đáng sợ. Nay em có mua ít trái cây, sinh viên mới ra trường nghèo chỉ có nải chuối, của ít lòng nhiều mong chị nhận cho ít hương hỏa mà vui lòng, sau này đừng theo ám em, em cũng nhát lắm

Khi nhang đã tàn 1 nén (3 cây nhanh đốt 1 lượt nhưng chỉ có 1 cây tàn trước, 2 cây kia vẫn còn 1/3) tôi đứng dậy, tắt máy, ra ngoài tìm xe ba gác. Tôi dọn nhà lúc 7h tối, để lại toàn bộ đồ cúng trong phòng, không khóa cửa phòng. Khi nhà chủ đến ắt sẽ hiểu là tôi nói thật hay bịa đặt. Lần này thì xe ba gác máy và xe tôi đều nổ máy ngon lành. Tôi dọn nhà hết sức suôn sẻ. Và sau này cũng không gặp hiện tượng kẹt cửa thang máy khi đi 1 mình nữa, dù là về khuya. Và từ đó tôi cũng ít sợ ma hơn.

Tối hôm sau, khi đã yên vị ở nhà mới, tôi quay trở lại công ty môi giới nọ, chỉ đơn giản là để thông báo, trả hợp đồng và chìa khóa cửa sắt. Vừa nhìn bà chủ nhà, tôi nói ngay: “Em đến để hủy hợp đồng. Phòng em ở có ma nên em không thể ở được”. Nghe đến chữ “ma” thì bà ta cười rũ rượi.
– Ma đâu mà ma. Nhà chị cho thuê trước giờ mà ma gì em. Chắc em hoa mắt nhìn lộn thôi. Mấy đứa sinh viên trước ở đó hồi năm ngoái có thấy nói gì chị đâu. (A đù, còn mở miệng ra nói được nữa tui mới cùi – tôi nghĩ bụng).
– Em tận mắt chứng kiến. Chị tin hay không thì tùy. Em đến để thông báo và trả lại hợp đồng cho chị thôi. Em không phải tìm được chỗ tốt hơn mà bị