XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Căn Phòng U Uất

Căn Phòng U Uất

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 134351

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/351 lượt.

n đây, để trong nhà xe lý gì mà không nổ? Đạp, ra sức đạp, cũng không nổ máy. Dự là có biến, tôi chỉ sợ nó bay từ trên lầu xuống mà úp sọt mình ngay thôi. Lúc đó khoảng 10 giờ đêm. Đường Bến Chương Dương vắng tanh. Nhà thì như chẳng còn ai. Tuyệt vọng cùng cực tôi lôi điện thoại ra gọi cho 1 thằng em ngày trước chơi khá thân, nó ở gần chắc giúp tôi được. Tôi không nói rõ là đang trong tình trạng gì, chỉ kể là xe không nổ máy, giờ cần đi gấp kêu nó qua chở mình được không. Nó bảo kiểm tra lại bugi xem có hơi hám gì không. Mình cũng thử tháo bugi ra, lấy giẻ lau, thổi, vừa niệm Nam Mô, lắp vào lại. Ơn trời, lần này thì xe nổ máy. Xe vừa chạy thì trời cũng bắt đầu đổ mưa như trút!



Tôi chạy qua nhà thằng bạn thân bên Thành Thái Quận 10. Tôi đứng ngoài cổng thấy nhà này có thờ cúng ở dưới trệt nên tạm yên tâm là có thể “cắt đuôi” được “nó” kẻo lại mang họa tới cho bạn mình thì tôi sẽ ân hận lắm. Sau khi kể cho hắn nghe về căn phòng số 9 (mà cũng không chắc nó có phải số 9 không vì số 9 sơn còn rất mới mà dưới đó số cũ đã có ai cạo đi rồi) hắn nghe mà có vẻ cũng tin được 7-8 phần. Chuyện này mà có người tin được 7-8 phần là kỳ tích rồi, tôi kể người khác kiểu gì cũng bị cười vào mặt… Tối hôm đó tôi ngủ lại nhà hắn và không có gì đặc biệt xảy ra, tôi ngủ ngon đến không ngờ, không mộng mị, không tiếng động lạ, thật lạ.

7h sáng tôi thức dậy sớm 1 chút để đi làm vì chỗ này chạy qua quận 4 khá xa. Đến công ty, tôi thấy thang máy đang ở lầu 3, định bấm nút gọi nó xuống thì thấy nó chuyển từ trạng thái đứng sang đi xuống, nên lại thôi khỏi mắc công. 3, 2, 1 rồi G, thang máy mở ra, tôi nép mình sang 1 bên để người trong đi ra trước, như mọi khi. Nhưng, không có ai cả! Thật kỳ lạ, mình không gọi, cũng không có ai đi, cũng không có dừng giữa chừng, mà thang máy tự đi xuống? Tôi mạnh dạn bước vào vì đằng nào cũng phải đi làm, trốn thế nào được! Bấm lên lầu 4, bấm đóng cửa. Cửa đóng vào còn 1 khe hở nhỏ thì bỗng khựng lại, rồi mở ra, nhưng bên ngoài không có ai. Tôi lại bấm đóng lại. Nó lại đóng lại đến gần hết rồi mở ra, rồi đóng lại, và bắt đầu đi lên. Đến đây thì tôi dám chắc đã có 2 kẻ lẻn vào và đi chung thang máy với mình. Cảm giác ớn lạnh lại tràn ngập. Công ty không có thờ cúng gì nên nó vào thoải mái. Một mình trong thang máy nhưng không hoàn toàn là 1 mình, tôi hết dòm bên trái, rồi dòm bên phải, rồi dòm cái gương sau lưng, chỉ khoảng 1 phút thôi nhưng nó dài như 1 thế kỷ! Tôi vào phòng và kể cho mọi người cùng phòng nghe về chỗ ở mới của mình có ma, ai cũng cười, tôi đã đoán đúng. Có lẽ chuyện ma quỷ là cái gì đó quá xa lạ ở 1 thành phố lớn, hoa lệ, đông người như thế này, như 1 góc khuất mà chỉ những thằng đen đủi như tôi mới bị dồn vào. Tôi cảm thấy mình thật trơ trọi, cô độc trong cuộc chiến này! Chỉ mình biết và chỉ mình hiểu. Lúc tôi kể, tôi còn cảm nhận hai kẻ đó đang đứng đâu đó ở góc phòng và đã nghe tất cả, nhưng có hề gì, vì cũng chả có ai tin chuyện trà dư tửu hậu như thế này…

Những ngày sau đó tôi liên lạc với thằng em hồi trước ở chung trọ để xin ở nhờ vì tôi cũng ngại, không thể ở nhờ nhà bạn nhiều ngày, 1 phần vì bà chủ nhà hắn cũng không dễ tính. Trở về chỗ trọ năm xưa, tôi cảm thấy an tâm vì nhà này có thờ đạo thiên Chúa, Thánh Giá cửa trước cửa sau chắc chắn nó không vào được. Tôi cũng kể chuyện mình cho thằng em, cho bà chủ nhà cũ nghe và được cảm thông động viên, chắc có lẽ họ tin. Tôi quyết định phải tìm chỗ ở mới thật nhanh, tránh làm phiền người khác. Tối lên sân thượng giặt đồ, mặc bộ kia, cứ thế 2 ngày nữa trôi qua mà chưa tìm được chỗ nào để dọn nhà.

Ngày thứ 3 đi làm, trời xui đất khiến thế nào tôi không đi ăn trưa ở quán thường ăn mà nổi hứng đi xa hơn. Đi ngang qua nhà kia nằm cách công ty 1 con đường, thấy treo bảng “Phòng trọ cho thuê”. Tấp vào hỏi ngay cho nóng. Thấy phòng mới quá đẹp, tuy nhỏ hơn nhiều so với phòng ma ám, nhưng tôi ở có 1 mình thì 12 mét vuông hay 25 mét vuông thì cũng đâu có gì khác biệt. Tôi coi phòng này rất kỹ, phòng này đang có 2 vợ chồng ở đây mấy năm rồi. Giờ chị vợ có bầu nên về quê sinh, hai vợ chồng trả phòng cùng về luôn. Như vậy là nó có lịch sử tốt, có thể ở được. Phòng mới này có 1 cửa sổ nhưng mở ra hẳn sân nhà người ta chứ không phải chỉ là 1 đường luồn tối tăm như bên kia, sáng sủa, có sinh khí. Ở đây tuy ở chung chủ nhưng được cái nhà sáng mà sạch sẽ, gần công ty, quá tuyệt. Có điều tiền phòng lên đến 1.500.000đ/ tháng. Cũng đành bấm bụng chuyển đi thôi, không thể ở phòng kia được. Chắc phải gọi về nhà xin cứu viện chứ tiền lương tháng này chôn hết ở nhà ma rồi. Nghĩ là làm, tôi đặt cọc phòng mới vài trăm, rồi chiều hôm đó gọi ngay về nhà, nói là cần tiền chuyển nhà gấp chứ không nói vụ ma cỏ, có nói cũng đâu giải quyết được gì, giấu đi cho lành. Má gửi vào cho tôi 3.000.000đ, vừa đủ để xoay sở với nhà mới!

Tối hôm đó về kể cho thằng em nghe thì nó mừng lắm, bà chủ cũ cũng thế. Tôi quyết định ngày mai xin công ty cho nghỉ 1 ngày nữa để giải quyết cho xong vụ nhà cửa. Thế quái nào mà cả ngày hôm đó trời