
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 134301
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/301 lượt.
lắc đầu. Vị sư trụ trì thấy vậy thì ông lại khấn mấy câu. Thế rồi vị sư trụ trì bảo ba người nhà chị Tâm ngồi đợi, vị sư tiến về phía dưới cái tủ nơi để tượng phật bà Quan Thế Âm Bồ Tát, vị sư kéo cái ngăn bàn và lôi trong đó ra một cuộn chỉ mầu đỏ. Ông ta lấy ra một đoàn dài cỡ nữa mét, thế rồi vị sư trụ trì cầm lấy đoạn chỉ đỏ đó tiến về phía chị Tâm. Vị sư ngồi xuống nói giọng ân cần:
-Con đưa cánh tay phải của con ra cho ta.
Lúc này cả nhà chị Tâm nhìn mà không hiểu gì lắm, thế rồi chị Tâm dưa cánh tay phải của mình ra về phái vị sư trụ trì. Vị sư trụ trì này tay nhanh thoăn thoắt cuốn chiếc vòng đỏ đó tạo thành năm cái vòng đỏ quanh cổ tay của chị tâm, sau đó vị sư trụ trì thắt nút lại. Sau khi đã xong xuôi, vị sư trụ trì này mới nói:
-Con đeo vòng đỏ này vào, nó sẽ giúp cho đứa con tới của con được an toàn mà không bị cái vong kia bắt về cõi âm nữa. Nhưng con nên nhớ rằng, chiếc vòng đỏ này chỉ có tác dụng trong khi đứa con đó còn trong bụng con mà thôi. Khi con đẻ đứa nhỏ đó ra, hãy tìm lấy một người cao số và có tuổi kị tuổi vong liệt sĩ đó, nhờ người đó đến giúp đỡ con việc chăm sóc đưa nhỏ cho đến khi nó tròn 1 tuổi thì lúc đó đứa con của con mới an toàn.
Nghe xong đến đây thì người nha Tâm thắc mắc lắm, thế rồi bố mẹ cô gắng hỏi sư thầy cho rõ đầu đuổi ngọn ngành nhưng nhà sư chỉ lắc đầu và nói:
-Thiện tai, thiện tai. Thiên cơ bất khả lộ, gia đình cứ về làm theo lời tôi, chắc chắn sẽ qua được cái nghiệp chướng này.
Nghe xong đến đây thì người nha chị Tâm chỉ còn biết rối rít cám ơn rồi ra về.
Quả như lời vị sư kia nói, sau khi đeo vòng đỏ được một thời gian, chị Tâm cuối cùng cũng đã mang bầu và lần này là một cậu con trai. Tuy rằng chị Tâm không còn nghe hay như cảm nhận được vong hồn anh Khải hay về tận nơi quấy rồi nữa, nhưng mà mỗi lần nhắm mắt chìm vào giấc mơ, chị Tâm thường để ý thấy trong những giấc mơ đó có một người lính đứng từ phía xa nhìn lại. Trong những giấc mơ này, chị tâm có thể khẳng định được rằng đó chính là anh Khải, người yêu năm xưa của chị. Khi cái thai trong bụng chị Tâm đã được tầm tám tháng, bố mẹ Tâm liền mời thầy về và đi tìm một người cao số và kị tuổi với vong của anh Khải để chăm sóc đứa nhỏ cùng với Tâm. Nhưng cũng thật là may mắn khi mà ở dưới quê, trong số họ hàng chị Tâm có một đứa cháu cao số và có tuổi kị với vong anh Khải. Khi đã tìm được người rồi, để cho chắc ăn, bố mẹ của chị Tâm đã thuê đứa cháu đó lên ngày Hà Nội để chăm sóc và đỡ đần cho chị ý.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, cái thai trong bụng của chị Tâm ngày càng lớn dần, và ngay cả cái vòng đỏ ở cổ tay của chị ta cũng bắt đầu sờn ra và đứt dần từng vòng một, nhưng điều lạ là khi đứt mà cái vòng đó không tuột ra hẳn, nó tựa như là năm cái vòng đỏ riêng biệt vậy. Cuối cùng cái kì sinh nở cũng đã đến, chị Tâm đã đẻ ra được một đứa bé trai rất là kháu khỉnh và bụ bẫm, những chỉ có một điều là vong linh của anh Khải có lẽ vần chưa bao giờ từ bỏ ý định cướp đứa con đó của chị. Vào một đêm mữa bão, khi mà người nhà của chị Tâm đã ra về hết chỉ còn lại mỗi chị và đứa cháu trong viện. Đứa cháu của chị Tâm thì đã thiu thiu ngủ, còn chị thì nằm trên giường bên cạnh nhìn đứa con của mình đang vừa bú vừa thiu thiu ngủ. Bất chợt một cơn gió lạnh lùa qua khe cửa sổ khiến cho chị Tâm rùng mình, lại là cái cảm giác đó. Chị Tâm có thể cảm nhận được từng chiếc da gà nổi lên như ngày nào, thế rồi chị khẽ kéo cái mền lên che lấy đứa con như thể sợ nó bị cảm lạnh vậy. Chỉ trong tích tác, cánh cửa phòng của chị Tâm bật mở, một người chiến sĩ bộ đội với cái áo mưa mầu xanh bước vào. Chị Tâm rùng mình mà chết lặng đi, đó chính là anh Khải. Bây giờ trong buồng chỉ còn lại tiếng nhịp tim của chị Tâm đang đập thật chậm và tiếng nước chảy tí tách từ trên chiếc áo mưa xuống nền nhà lát đá hoa. Anh khải đứng giữa phòng nhìn quanh với chiếc mũ cối che kín mặt, anh ta quay đầu nhìn khắp phòng, sau đó anh ta cất một cái giọng hỏi lớn:
-Trong phòng này ai là Tâm có đứa con là An thì trả lời đi?!
Chị Tâm run rẩy khẽ ôm lấy con mà im bặt, “không lẽ anh ta không nhìn thấy mình?”, chị Tâm nghĩ thầm trong đầu. Vong anh Khải đứng đó lớn tiếng nhìn quanh một lúc, thế rồi anh ta lại bước ra khỏi phòng đi qua phòng khác. Đến khi anh Khải rời khỏi phòng thì chị Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, có điều mà chị Tâm không để ý đó là chiếc vòng đỏ trên cổ tay chị Tâm cuối cùng cũng đã đứt lìa và tuột xuống giường, đó cũng là lần cuối cùng chị gặp vong của anh Khải. Sáng hôm sau, chị Tâm hỏi cháu mình và mấy người cùng phòng coi coi có thấy đồng chí bộ đội nào đêm qua vào đây không thì ai cũng nhìn chị lắc đầu. Chị Tâm cứ nghĩ đó chỉ là một cơn mơ nhưng mà cái vũng nước mưa ở giữa buồng lại nói lên một điều khác.
Cuối cùng hai mẹ con Chị Tâm cũng ra viện, và rồi với sự giúp đỡ của cháu chị. Nhóc An, con của chị Tâm ngày càng khôn lớn và ngày càng kháu khỉnh. Thế rồi sinh nhật đầu tiên của An cũng đến, hôm đó là một ngày thật đông vui và náo nhiệt. Tiệc tan lúc mười giờ, chị Tâm bảo đứa cháu l