XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

HỒN MA EM PHƯƠNG YẾN

HỒN MA EM PHƯƠNG YẾN

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 134292

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/292 lượt.

mà tim còn đập thình thịch. Tôi ngồi dậy đảo mắt nhìn quanh thì thấy mình đang ở tại lầu trống chớ đâu có đi đâu! Coi lại tay, nhìn lại áo cũng không thấy dính máu. Mới biết là vừa nằm mơ, và tiếng chuông chùa đã làm tỉnh giấc! Ôi giấc mơ kỳ lạ quá, dễ sợ quá, mà cũng tình tứ quá!!!

Thường thì tỉnh giấc khi nghe tiếng chuông công phu, tôi ngồi dậy niệm Phật khoảng 15 phút rồi mới nằm xuống ngủ lại. Hôm ấy cũng ngồi mà lòng cứ miên man nghĩ vẫn vơ về giấc mơ, chớ không thể tập trung niệm Phật được! Tôi nghĩ giấc mơ đó chẳng qua là hệ quả của những suy nghĩ lúc đầu hôm mà thôi. Thực tình, tôi cũng chẳng mấy tin tưởng vào cái chuyện mộng mị quàng xuyên! Dù biết vậy, nhưng mà lòng sao lại cứ nghĩ tới hoài! Rồi lại tự dặn lòng: thôi không nghĩ nữa, người hay ma gì mặc kệ, nghĩ ngợi làm gì! Nhưng thật là kỳ lạ! Vừa nghĩ như vậy, tự nhiên tôi cảm thấy như có một động lực vô hình nào len vào tâm trí tôi, như thôi thúc tôi phải tìm cho ra sự thật!

* * *

Cả buổi sáng hôm ấy, tôi thấy trong lòng bồn chồn chẳng yên.Tâm trí tôi lúc nào cũng nghĩ tới chuyện phải tìm cho ra tông tích, gốc gác cô gái mới được.

Đến trưa đi làm về, cơm nước xong, tôi đi ngay ra khu thổ mộ. Bởi tôi nghĩ: Chiều hôm nọ thấy cô gái từ trước miếu đi vòng ra sau, nếu cô gái là con ai ở mấy khu vườn bên dưới thì hàng ranh phía dưới đó tất phải có lối đi xuống. Tôi vào thổ mộ, đi thẳng tới ngôi miếu. Thấy miếu không đóng cửa, tôi vào tận bên trong. Cái không khí hoang tàn, lạnh lẽo trong miếu khiến cho tôi cảm thấy rờn rợn. Trên trần mạng nhện treo lòng thòng; dưới thì bụi đất, *** dơi, *** chuột, lá khô cả lớp dầy. Trên bệ thờ, chân đèn, lư lửa ngã nghiêng, ngã ngửa, cái đứng, cái nằm! Cảnh ngôi miếu hoang phế thế này chứng tỏ đã lâu không được ai chăm sóc quét dọn. Mà cũng phải, nghe nói khu thổ mộ này không cho chôn nữa đã mấy năm nay rồi. Nếu như vậy thì lúc chạng vạng, cô gái một mình tới ngôi miếu hoang làm gì? Không sợ sao?! Hay chẳng lẽ tới để nhìn tôi thôi sao?! Thật là kỳ lạ! Tự nhiên khi nghĩ tới đây, tôi cảm giác có một luồng hơi lạnh từ cuối sống lưng chạy dần lên tận ót, rồi lan ra cả hai tay. Giữa trưa nắng mà tôi thấy lạnh đến nổi da gà!

Tôi quay trở ra rồi xuống đầu dưới-nơi cô gái khi thấy tôi nhìn lại đã bỏ đi ra phía sau. Tôi nhìn tứ phía thấy toàn là mộ và ranh, chứ không có lối nào dẫn vào các khu vườn bên dưới. Đứng hồi lâu, lòng nghĩ vẩn vơ: chắc cô gái này không phải là người sống, mà là hồn ma hiện ra từ ngôi mộ nào trong những ngôi ở đây thôi! Tôi tiếc sao trong giấc mơ không hỏi tên cô gái để có thể tìm hiểu ở những người chủ vườn kia. Còn các ngôi mộ ở đây đều không có bia, giả mà có biết tên cô gái đi nữa thì cũng bó tay, chứ chẳng biết mộ nào! Tôi vừa quay gót đi về, thì bỗng ở đâu một con chim rừng nhỏ bay tới đậu trên cái khám nằm lật úp bên cạnh một ngôi mộ dưới lùm cây kêu chíp chíp. Tiếng con chim kêu làm tôi không khỏi chú ý đến nó. Tôi đứng nhìn, nó không kêu nữa mà nhảy từ cái khám qua nấm mộ, rồi nhảy đậu lại trên cái khám, cứ như vậy. Thấy chẳng có gì, tôi vừa quay bước thì nghe con chim cất tiếng kêu, tiếng kêu nghe sao thê lương, buồn bã lắm! Nghe tiếng chim kêu như thế, tôi linh cảm rằng dường như có chuyện gì không bình thường ở con chim này, cũng như cả nơi đây. Và rồi óc tò mò đã giữ chân tôi lại. Tôi bước tới chỗ cái khám – nơi con chim đậu. Con chim thấy tôi tới gần, nó liền bay lên đậu ở bụi cây trên mộ. Thấy cái khám nằm chỏng chơ dính đầy bùn đất, tôi bèn dựng nó dậy. Và rồi, trời ơi, ngay vừa như thế, bỗng một cảnh tượng bất ngờ đến rợn người ập vào mắt tôi. Một luồng khí lạnh tự nhiên từ bụng dưới chạy dọc theo sống lưng lên tận đầu và lan ra khắp châu thân, lông, tóc toàn thân như dựng đứng. Giữa trưa nắng chói chang mà tôi thấy bầu trời như tối sầm lại, tay chân bủn rủn. “Trời ơi, cô gái hiện hồn về, đứng trong cái khám!!!”- một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu tôi như thế. Nhưng ngay sau đó, kịp lấy lại bình tỉnh, nhắm mở mắt hai ba lượt, tôi nhìn lại kỹ hơn.

Thì ra đó không phải là cô gái hiện hồn về mà là bức hình một cô gái trong khung được treo bên trong khám. Nhìn tấm hình bị nhòe, bị bong tróc nhiều chỗ do hình bị nước thấm và dính sát vào kính, nước màu đã phai nhiều. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể thấy rõ hình người trong đó: Cô gái chừng ngoài hai mươi, nét mặt hiền lành lẫn chút ngây thơ, phảng phất nỗi buồn xa xăm đang tựa má trên đôi cánh tay trần khoanh lại. Trời ơi, sao mà giống cô gái tôi đã mơ hồi hôm quá, cũng mái tóc buông bờ vai, cũng chiếc áo ngắn tay làm lộ đôi tay trần nõn nà, trắng trẻo! Không lẽ giấc mơ là sự thật sao? Như vậy là em đã chết rồi sao? Mà sao em lại chết khi tuổi xuân còn đang phơi phới, hở em?! Lòng tôi bàng hoàng quá! Tôi ngồi lặng nhìn em, trên bụi cây con chim rừng kêu lên chíp chíp, rồi bay cái vù qua trước mặt tôi. Có lẽ nó đã làm tròn nhiệm vụ chỉ em cho tôi rồi, bây giờ nó trở lại với non ngàn của nó! “Cảm ơn nhiều con chim nhỏ!” – tôi thầm nói thế.

Tôi mở dây thép, lấy khuôn hình ra ngoài, lau mặt kính l