Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

HỒN MA TRONG ĐỀN THỜ

HỒN MA TRONG ĐỀN THỜ

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:19 17/12/2015

Lượt xem: 134248

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/248 lượt.

Làng tôi có một ngôi đền hoang, nằm giữa cánh đồng trũng mênh mông nước. Ngôi đền đó thờ ai không ai biết. Chỉ biết ngôi đền đó rất cũ kỹ, rêu phong đầy, đêm đêm đom đóm bay lập loè, ma trơi chập chờn quanh đền.

Đền nằm cạnh cây đa cổ thụ um tùm toả bóng. Chả ai để ý đến ngôi đền, và đốt nhang cho đền. Buổi trưa cũng như buổi tối, ngôi đền lúc nào cũng âm u vắng vẻ…

Một đêm tháng chạp. Trời mưa. Gió rít u u. Rất lạnh.

Tôi và Diễn ra cánh đồng bắt ếch. Mùa này ếch rất nhiều, tiếng vang cả đồng. Lúc đi ngang ngôi đền vắng, tôi chợt thấy có người từ trong đền đi ra. Đó là người đàn ông cao lớn, vẻ mặt hung dữ. Tôi bảo Diễn:

– Này Diễn, cậu có thấy lạ không? Ban đêm, có người từ đền đi ra. Ông ta đi đâu nhỉ? Mà sao có mặt ở ngôi đền đêm hôm khuya khoắt như vậy?

Diễn ngạc nhiên:

– Ù, thật sự không hiểu nổi! Ông này bí hiểm, mặt mày dữ tợn, hay là kẻ trộm?

Tôi vội vã:

– Ta phải theo dõi ông ta xem ông ta đi đâu!

Diễn gật đầu. Cả hai chúng tôi rón rén theo bước chân người đàn ông bí ẩn.

Ông ta đi rất nhanh, không hề ngoái đầu lại. Phút chốc ông ta dừng bước trước một ngôi nhà tranh, ở sát chân núi Giăng Màn.

Diễn thì thầm:

– Ông ta ghé nhà chị Thuận. Chị Thuận ở một mình, rõ là hắn muốn ăn trộm. Chúng ta phải bắt sống hắn!

Tôi trầm ngâm:

– Ừ nhưng nhà chị Thuận có gì mà ăn trộm nhỉ? Chị ta nghèo nhất xóm…

– Dù sao, cũng phải đề phòng.

Chúng tôi chuẩn bị gậy tre và theo dõi gã đàn ông. Gã gõ cửa, phút chốc chị Thuận ra mở cửa, vẻ mặt rạng rỡ:

– Anh La Nham, sao hôm nay anh đến muộn quá vậy? Em chờ anh mãi!

Người đàn ông cười khùng khục:

– Đàng lẽ anh đến sớm, nhưng vì có hai đứa trẻ cứ quanh quẩn đền nên không thoát ra được phải chờ chúng bắt ếch, mới đến với em.

Chị Thuận tò mò:

– Đêm hôm lạnh lẽo, chúng ra đồng làm gì nhỉ? Hay là chúng biết chuyện của chúng mình? Em sợ quá anh La Nham à.

La Nham bế chị Thuận trên tay, rồi bước vào nhà. Lát sau nghe tiếng rên rỉ của chị Thuận. Diễn cười:

– Chị Thuận này cũng ghê thật. Có người tình mà giấu biệt. Kể ra chị ta cũng đẹp đấy chứ. Nghe tiếng rên cứ ngỡ chị ta bị đánh.

Tôi gắt:

– Chị ta sướng thì có. Mà Diễn này, gã đàn ông có cái tên La Nham này lạ quá. Cậu có nghe cái tên này bao giờ không?

Diễn lắc đầu:

– Không tớ chưa nghe. Mà làng mình làm gì có ai tên là La Nham nhỉ? Có lẽ gã ở làng bên.

Tôi nghi hoặc:

– Rõ ràng là gã ở trong ngôi đền làng mình bước ra mà. Gã chắc chắn ẩn trốn trong đền…

Diễn tò mò:

– Ngôi đền bé tí, nằm giữa đồng hoang lạnh lẽo, thế mà gã ăn mặc phong phanh. Người này thật lạ. Ông ta ở trong đền làm gì nhỉ?

Tôi nói:

– Thế mới bí ẩn, hay là ta trực tiếp hỏi chị Thuận xem sao?

Diễn càu nhàu:

– Cậu điên à? Làm vậy, khác gì lạy ông tôi ở bụi này, ta phải tìm cách khác.

Tôi hỏi:

– Cách gì, cậu nói xem nào?

Diễn thì thầm:

– Ta lại rình gã đàn ông tiếp, xem gã đi đâu. Nếu gã vào đền, sáng mai, ta giả bộ vào làm quen nhìn gã thật kỹ vào.

Tôi cười:

– Cậu quả là thông minh, tớ nghĩ không ra. Được rồi cứ làm theo ý cậu!

Hai chúng tôi ngồi rình gã đàn ông. Và lắng tai nghe tiếng động trong nhà chị Thuận. Tiếng chị Thuận rúc rích:

– Anh La Nham, anh quả là người đàn ông thực thụ. Em yêu anh quá…

La Nham hể hả:

– Thế ban đầu gặp anh, sao em lại sợ thế?

Chị Thuận ngặt nghẽo cười:

– Ban đêm xuất hiện lù lù, tự xưng là chồng người ta, bế người ta lên giường, ai mà chả chết khiếp. Anh La Nham, sao anh biết lời khẩn cầu của em nhỉ?

La Nham cợt nhả:

– Tại em thích chồng, cầu chồng, nên anh xuất hiện để chiều theo ý em.

Chị Thuận tò mò:

– Nhưng em có gặp anh bao giờ đâu, mà sao anh biết nhà em?

La Nham hỏi:

– Buổi chiều, trời mưa, em vào đền, em còn nhớ không? Em đã khấn điều gì?

Chị Thuận thẹn thùng:

– Thì anh đã biết rồi còn gì? Mà lúc đó, anh ở đâu nhỉ, sao lại biết lời khẩn cầu của em?

La Nham chậm rãi:

– Em đừng có hỏi nữa, em chỉ cần biết, anh là của em, và em cũng vậy. Hỏi nhiều, e lộ thiên cơ. Thiên cơ bất khả lộ, em hiểu chưa?

Chị Thuận thủ thỉ:

– Em hiểu rồi. Nhưng em vẫn lo lắng lắm.

La Nham hỏi:

– Em lo lắng điều gì, nói anh nghe xem nào?

Chị Thuận thổn thức:

– Em đã ăn nằm với anh, lỡ có bầu thì sao, tránh sao khỏi tiếng chê cười của dân làng? Hay anh công khai đến ở với em đi! Tại sao phải đêm đêm mới xuất hiện?

La Nham lắc đầu:

– Không được, điều đó thì không bao giờ được. Nếu lộ ra sẽ có tai hoạ. Anh rất muốn được ở gần em chứ nhưng em hãy hiểu cho anh.

Chị Thuận thút thít:

– Anh bí ẩn quá, khiến em băn khoăn. Có chồng mà không nói với ai đượ