
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 134357
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/357 lượt.
ó sẽ trải qua trong chuyến đi rất thu hút nó, nhưng không làm cho nó sợ hãi được.
Cái tiếng o o của “con ngựa sắt” chạy điện mà thằng Kiệt hay xài cuối cùng cũng xuất hiện với giỏ đồ nghề đen thui của nó.
” Mày có đem đèn pin không Kiệt? ” Kháng bỗng lên tiếng chào đón cậu bạn mặt đang rất hối hả.
” Có chứ! Loại xịn luôn nè! hihi ” Kiệt cười khoái chí, đưa tay vào giỏ xách móc ra một cây đèn pin Blacker mới chóc.
” Mày trốn ba mẹ mày ra đây được cũng hay nhỉ ! ” Khiêm lên tiếng rồi đứng ngay dậy, bước tới chiếc xe Dream ” độ ” của mình, nó là con ngựa chiến yêu quý của Khiêm mặc dù so với thời đại nó chỉ là đống sất vụn.
o0o
Trên đường đi tới nơi ma quái đó. ” Này! tao khuyên 2 bây đừng đụng vào bất cứ thứ gì nha! ” Kháng lên tiếng nhắc nhở 2 cậu bạn.
” Ummmmmmm!!” Cả 2 đồng thanh hét lên, hình như câu nói này chúng đã nghe nhàm cả tai.
” Tao sợ quá àh Kháng ơi! ” Kiệt không giấu được giọng nói đang run sợ, tay ôm chặt như muốn siết ngạt Kháng.
” Thằng nào bài đầu hả? ” Khiêm nạt lại, nhưng trong giọng nói đó đầy vẻ thích thú khi Kiệt đã ” bài đầu ” nó đi, bây giờ thì không gì cản được nó cái ý muốn khám phá này.
o0o
Qua khỏi khu vực có đèn đường, ánh trăng hiu hắt soi rọi con đường mòn nhỏ bé, chiếc xe máy ầm ĩ của Khiêm như muốn xé tan bầu không khí ảm đảm của khu rừng, ánh sáng từ hai chiếc đèn xe chỉ là một đốm nhỏ trong khu rừng đó.Rồi khi ánh đèn vàng bị lấn át hoàn toàn bởi ánh trăng le loét, cả ba đứa đều im lặng. Chúng im lặng vì không còn chuyện gì để nói hay vì sợ khoảng đất trống với cái cây ngàn năm xơ xác bị nguyền rủa trước mặt chúng?
Đưa tay tắt máy xe, Kháng là người bước xuống đầu tiên, đảo mắt khắp xung quanh, Kháng đưa tay về phía Kiệt thì thầm có xen lẫn nỗi căng thẳng ” Đưa tao đèn pin “, chắc Kiệt đã chuẩn bị sẵn nên Kháng vừa dứt lời đã có cây đèn trên tay liền, Kiệt cũng ném cho Khiêm 1 cái. Cả 3 nhìn nhau với ánh mắt tò mò, sợ hãi. Đối diện với chúng bây giờ là một cái cây trơ trụi lá, khô khốc, toát lên một nỗi uất hận rất lớn, nhìn thân cây như một khuôn mặt đang la hét, như điều trước mắt nó là một nỗi kinh hoàng, một nỗi ám ảnh. 3 ánh đèn pin rọi vào như tăng thêm vẻ rùng rợn bí hiểm của cái cây đang mang lại các cậu bạn.
Kiệt khựng người lại, không dám tiến thêm bước nữa, lời nguyền đang làm rất tốt công việc doạ nạt cậu bạn, cả 2 tên kia vẫn tiến sát lại gần cây để quan sát mà không màn gì đến người bạn kia, cả 2 rất hiểu cu cậu đang run lên vì sợ chứ không phải lý do gì khác. Khiêm tiến nhanh về trước, đang giơ tay định chạm vào thân cây liền bị Kháng gạt xuống, nhíu mày đầy trách móc về phía Khiêm, Kháng đánh một vòng quanh thân cây, trên thân cây có đầy những vết cưa máy cố gắng chém xuyên qua lớp vỏ lỳ lợm. “Crốp” một âm thanh vang lên từ chổ của Kháng, âm thanh đó xé nát bầu không khí tĩnh lặng, ….” Â.m…â.m…t.h.a.n.h…g.ì..v.ậ.y…? ” Kiệt ở đằng xa run rẫy hỏi… cả 2 im lặng, Kháng từ từ nhìn xuống dưới chân…
Kháng vẫn giữ được bình tĩnh, từ từ nhìn xuống rồi nhấc chân lên, có một vật đen đen hình chữ nhật lốm đốm cát ở dưới, rọi đèn xuống, qua ánh đèn là một cái máy chụp hình, Kháng khum người xuống nhặt máy lên, phủi phủi lớp bụi, hiện ra một cái máy Canon đen còn rất mới.
” Canon IXUS 980 IS! ” bỗng dưng từ đâu Kiệt tới, lên tiếng ở đằng sau Kháng.
Kháng vội quay người lại, tay vẫn còn mân mê chiếc máy, Khiêm cũng lại đứng cạnh Kiệt hỏi ” Tại sao nó lại nằm ở đây?
” Muốn biết, chúng ta cần xem nội dung bên trong! ” Kháng vừa nói vừa khum người xuống, nhặt lên một răng cưa bị gãy, bỏ vào túi áo, Kháng khoát tay ra hiệu đi về. Cả 2 người kia vẫn không hiểu gì cả, nhưng vẫn theo về, hôm nay thế là đủ rồi.
Cả 3 leo lên, quay đầu xe lại, chuẩn bị rời khỏi nơi quái quỷ này, nói quái quỷ như thế thôi, thật sự cũng chẳng có gì đáng sợ, cho đến khi….
” 8h tối! mấy chú em…đi đâu? ” có một giọng ồm ồm cất lên ở phía sau cái cây, cả 3 giật mình quay phắt lại, vẫn không tắt máy xe, cái cách nói chuyện của người đó nghe thật kì lạ, cứ ngắt quãng và không thành 1 câu nói.
Tất cả đều im lặng, chú mục vào cái cây, từ trong bóng tối bước ra 1 người có dáng đi xiêu vẹo, cũng chẳng biết là phụ nữ hay đàn ông, nhưng tóc dài, bù xù, hình như lâu ngày không được gội sạch sẽ, với cái giọng như thế này đích thị là đàn ông. Một khoảng đất có ánh trăng rọi xuống, hắn cố bước từng bước khó khăn đến khoảng đất đó…và lên tiếng,vài giây im ắng đầy căng thẳng mà chỉ có một tiếng nói cũng đủ làm cho cả bọn giật mình. ” Sao?…trả lời…!”. Trong khoảng đất nhỏ đó, xuất hiện khuôn mặt của một người đàn ông. Khuôn mặt với nước da hơi ngâm, con mắt nhỏ, mũi cao, miệng hơi mĩm, không có râu và khuôn mặt khá trơn