
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015
Lượt xem: 1341436
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1436 lượt.
đồng với chúng để lừa mình. – Hắn giận dữ quát lớn nhưng sau đó lại là một tràng cười kiêu ngạo. – Ha ha ha…!! Bọn ngây thơ! Cũng may tao đã xóa sạch mọi chứng cứ đi rồi. Ha ha ha ha…!!!.
***
Cùng thời gian này, ở một nơi tăm tối. Một cô gái tội nghiệp đang khổ sở cố gắng tìm cách cởi trói cho mình. Lớp dây thừng quá dầy chắc khiến cô không thể nào dùng sức gỡ nổi. Dung lặng lẽ nhìn xung quanh, thật tế cô không biết đây là nơi nào nhưng cô cũng phần nào có thể hình dung ra được rằng mình đang ở dưới một đáy giếng cũ. Cả tứ chi của Dung đều bị trói chặt, cô cố gắng trườn đến một nơi trong góc tối tìm hy vọng cho bản thân rằng sẽ kiếm được một cái gì đó để có thể cứa đứt sợi dây. Ánh sáng quá ít ỏi từ một lỗ hổng phía trên miệng giếng, có thể vì Trí đã che đi bằng một thứ gì đó nhưng vẫn để hở một lỗ hổng để cho Dung có đủ oxy để thở.
Dung cố gắng mò mẫm dưới đất nhưng vì đôi tay bị cột chặt sau lưng nên cô khó mà xoay xở. Mãi một hồi lâu mà vẫn không tìm được gì, cô thất vọng ngã mình về phía sau thì…
– Á!!!. Đau quá!.
Dường có vật gì đó khá nhọn đâm vào phía trên lưng gần cổ Dung, cô gắng chịu đau nương theo bờ tường của thành giếng mà đứng dậy với tay mò mẫm lần nữa thì… quả thật có một phiến đá nhọn nhô ra phía trước. Mừng rỡ quên luôn cả cơn đau nhói Dung cố sức chà mạnh sợi dây thừng vào phiến đá.
Chừng hai giờ sau, khó nhọc lắm Dung mới tháo được lớp dây trói ở cổ tay, cô thở hổn hển cố gắng tháo luôn phần dây trói dưới chân. Không hiểu sao sợi dây thừng cứ lì lợm tháo hoài không ra, Dung miễn cưỡng đưa phần chân bị trói lên phiến đá nhọn ban nãy nhưng vô ích, thật tế là không thể nào làm được điều đó.
Lại thêm một lần thất vọng, Dung mệt mỏi ngã ngửa ra đất hai tay vương thẳng hai bên rũ rượi. Bật chợt cô nắm được một vật gì đó bên phía bàn tay trái, cô dùng tay rờ mó và bắt đầu hình dung.
– Hình như là một chiếc giày đàn ông. – Dung nhủ thầm.
Quả thật đó là một chiếc giày của đàn ông, cô chạm được phần đế và mũi giày, vì ánh sáng quá ít nên cô không thể nào nhìn thấy rõ. Dung xoay người trườn tới phía bên trái của mình và dang tay ra tiếp tục dò thám. Khoảnh khắc đó khiến cô rùng mình, thật tế không những chỉ có chiếc giày mà còn có cả lớp dải quần của phần chân… rõ ràng là một cái chân người và bây giờ chỉ còn lại phần xương ống quyển mà thôi.
Dung hốt hoảng rút tay lại, mồ hôi lấm tấm chảy khắp người, cô cảm thấy ghê sợ, Dung đưa tay lên miệng cắn răng mà khóc. Bây giờ cô không biết phải làm gì, nổi sợ hãi đã khiến cô trở nên yêu đuối.
– Răn rắc!.
Tiếng động lạ làm Dung nín bặt. Không gian trở nên im lặng kinh dị, Dung không biết mình có ảo tưởng hay không nhưng rõ ràng tiếng động này rất thật.
– Rắc rắc rắc!!.
Một lần nữa tiếng động lạ lại vang lên khiến Dung kinh hãi, cô nép người vào một góc run lẩy bẩy. Điều gì đó đang diễn ra trong bóng đêm phía trước khiến cô hoang mang đến cực độ, điều này thật khiến cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.
– Xoẹt…! Xoạt…! Xoẹt xoẹt…!.
Có gì đó đang chuyển động, cô cảm nhận được… nó đang lết… đang lết đến phía Dung trong bóng tối. Tuy không thể nào thấy được nhưng cô vẫn có thể nghe rất rõ ràng, vật nào đó không phải là con người đang cố sức lết đến phía cô….
Trong cơn hoảng loạn cô như mất hết cả ý thức cứ mãi ép sát mình vào bờ tường mặc dù không còn chỗ để mà nép được nữa. Hai tay chỉ vì chà xát dưới đất mà ứa cả máu tươi, cơn khủng hoảng bung lên óc não khiến tim đập mạnh kinh khủng.
Tiếng bò lết càng lúc càng gần rồi bỗng im bặt, không gian lại chìm vào hư ảo, đã đen tối nay lại càng đen tối hơn. Dung thở hắt ra, tay chân tê dại, cái cảm giác ban nãy dần dần mất đi lấy lại ý thức cho cô. Hình như mọi chuyện đã kết thúc, Dung không còn nghe thấy tiếng động đó nữa.
Cô lấy hết can đảm đưa bàn tay về phía trước. Bạn có bao giờ trong bóng đêm cô độc chưa? Nó đáng sợ đến dường nào bạn có hình dung ra được không?. Phía trước chỉ là khoảng không của bóng tối, ngay cả bàn tay của mình cũng không thể nào nhìn thấy được.
– Phặt!!!. – Một bàn tay xương xẩu trắng đục không biết từ đâu trong bóng đêm dang ra nắm lấy bàn tay của Dung.
– Á…á…á….a…aaa…!!!!.
***
Tại Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Huyện Long Mỹ.
– Á…á…á….a…aaa…!!!!.
– Không….!!!.
Tín ngồi bật dậy trên bàn làm việc, anh vừa trải qua một giấc mơ hãi hùng mà trong giấc mơ anh đã thấy Dung, toàn thân cô đầy máu tươi và bị trói chặt, cô đang ở một nơi tăm tối nào đó trong cơn hoảng loạn đến cùng cực. Nỗi ám ảnh trong giấc mơ vẫn còn chưa kết thúc khiến Tín thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại chảy tràn xuống cả ngực.
Vài khắc sau đó dường như đã lấy lại bình tĩnh, Tín nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã nhá nhem tối, gã đưa tay lên xem đồng hồ rồi khẽ kéo rèm cửa lại. Kế đó, gã mồi cho mình một điếu thuốc, tắt đèn và ngồi âm thầm trong bóng đêm như đang chờ đợi một cái gì đó.
Điều mà Tín chờ đợi rốt cuộc cũng