Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Truyện Có Thật – Đám Ma Người Điên

Truyện Có Thật – Đám Ma Người Điên

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 134513

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/513 lượt.

10 trời chưa tối lắm, nhưng mà còn lạnh. Thấy có đống trấu đang bốc khói lên cao, đoán chắc là họ bốc mộ ở đó nên mấy thằng mon men đi qua các mộ để đi vào. Đến nơi thì đã thấy nhà họ đã căng bạt,có gần chục người ở đó, người cầm cuốc, cầm xẻng, soi thêm cái đèn pin xuống dưới, và đào gần xong.
-Cái lũ này về đi. Ai cho ở đây! Chúng màyphải sài thì khổ bố mẹ mày cho.. Một anh có nói với bọn em và đuổi bọn em về
Bọn em cứ lì lì ko nói gì, tỏ ý không chịu về. Anh kia thì cũng đang bận nên cũng cho qua, còn mấy người lớn kia không ai để ý vì họ sắp đào tới quan tài rồi mà. (đoạn này em xin chi tiết về hành động của ông Sáu, còn mấy người kia thì em xin cho làm mờ đi)
-Cục..cục..cục…(tiếc gậy xọc xuống)
-Tới quan tài rồi, mọi người tìm dây rồi kéo lên đi, cẩn thận trơn. Khiếp, các cô các chú mới để có 4 năm mà đã cảy rồi. Sớm quá. Vài năm nữa chả hay hơn biết không. Tiếng ông Sáu trèo lên, tháo cái khẩu trang ra rồi nói nhỏ, phì phèo châm điếu thuốc lá rồi hút.
Mấy thanh niên ở đó cùng nhau kéo quan tài lên, một lúc sau thì cái quan tài(em xin nói ngắn thành ván) được kéo lên trên. Vì lòng đất chỗ này khá ẩm ướt, nước cứ rỏ tong tong từ ván xuống. Hình như em còn nhìn thấy màu ngái ngái, cũng có thể do em tưởng tượng ra. Nhưng mà thực sự, mặc dù chưa mở nắp ra mà mùi hôi thối đã thấy ngào ngào ở mũi rồi, được một lúc thì tất cả mọi người phải lấy tay bịt mũi lại. Ông Sáu cùng vài người từ từ cạy nắp ván lên
Mùi hôi thối lúc này phải nói là ngạt thở, bọn em phải đứng lui lại phía đầu gió để bớt mùi. Khi mà nắp ván vừa được nhấc ra và đặt xuống đất, ông Sáu thở dài ngao ngán:
-Biết ngay mà..haiz.. thôi tôi cứ bốc cho ông cụ sạch sẽ.
Đứng ở ngoài đầu gió, khá xa ván nhưng mà em cũng nhìn rất rõ. Đầu tiên là hộp sọ, nhìn như là vẫn chưa phân hủy hết vậy, không gì đất xấu hay là bốc sớm quá. Hộp sọ bị dính gì đó rơi ra như từng mảng da thịt vậy. Ông nhăn nhó bốc hết những khúc xương từ ván để đặt xuống tấm vải trắng.
-Chú cầm con dao lại đây để róc cái này cho bác.
1 anh cầm con dao để róc những mảnh dày dày bám vào khúc xương đùi. Em nghĩ đó là thịt và da chưa phân hủy hết các bác ạ.. Bọn em thằng nào cũng buồn nôn vì cái mùi quá nồng nặc, ông Sáu cũng chốc chốc lấy tay lau mồ hôi trên trán ông. Được một lúc nữa thì ông tháo găng tay, vất vả chạy ra gần phía bọn em(thực ra bọn em lùi xa ra), bỏ khẩu trang ra và hút điếu thuốc, tay run rẩy. Hút xong điếu thuốc, ông thở dài lần nữa rồi đeo khẩu trang, lôi cái găng tay khác ra để đeo rồi vào bốc tiếp. Ông chậm chậm từng hành động một, nhấc từng khúc sương ra, cho vào tấm vải cách nhẹ nhàng. Nhìn ông làm như là vô thức vậy. Rồi em quay sang nhìn 3 thằng bạn xem thái độ chúng nó thế nào: thằng Luyến vía khỏe thế mà em nhìn mặt nó tái xanh, thằng Trọng thì mặt vẫn lầm lỳ như mọi khi, đặc biệt nhất là thằng Luyến @@. Nhìn nó như muốn xỉu, mặt tái mét, tay run rẩy, em động và người nó phát thì nó giật mình,lạnh toát nói như sắp khóc.
-Th..thôi về…đi chúng mày..Tao sợ lắm rồi..
-Ừ về thôi. Tao cũng không trụ ở đây được lâu nữa rồi…
4 thằng bọn em đi sát vào nhau khi qua chỗ ông Sáu đang bốc dở, đến cái đống trấu hơ cho thật kĩ, thật lâu, cho cái mùi khói nó át mùi hôi thối ảm vào người thì mới dám về nhà.
Và đó cũng là lý do thằng Luyến, từ một thằng mạnh vía trở thành thằng yếu vía cho đến tận bây giờ, về sau cũng tham gia trêu ma với bọn em nhưng nó không giám ngồi một mình trên mả, mà nó chỉ ngồi cạnh thằng nào đó và nói: thôi về đi chúng mày, muộn rồi, tao sợ lắm

Sáng hôm sau, thằng Quyết bị sốt cao, mẹ nó phải đưa nó lên trạm xá để chuyền nước.
Còn ông Sáu, vừa về đến nhà là ông vào tẳm rửa, được một lúc thì ông lên giường nằm, đến giờ ăn cơm, bà Sáu gọi dậy ăn nhưng không thấy ông ra. Ông ra đi ở tuổi 50…..



Lại mơ thấy mình buồn đái.
DM. số em hồi nhỏ bị sao ý, mẫu giáo thì hay mơ đi đái rồi đái mẹ nó dầm. Đến lớp 2 lớp 3 thì biết rồi, khi mơ thấy mình đi đái thì trong cái suy nghĩ đã nảy sinh ra là nhịn đái và cố gắng tỉnh dậy. Lần này cũng thế, em mơ màng là mình đang ở trước cái ao nhà ông, vạch ch*m ra và bắt đầu tè… Bất ngờ em choàng tỉnh dậy, hoảng hốt vì sợ mình lớp 3 rồi còn đái dầm, rờ tay xuống dưới thì..ặc. may quá. Chỉ là giấc mơ ko thành hiện thực .
Chợt nhận ra mình cũng buồn thật, lò mò bò dậy, mở cửa để ra giếng, và vạch ch*m ra. Chưa kịp giải quyết thì em lạnh cả gáy khi mà gáy mình bỗng lành lạnh. Người không cử động, không mở miệng được, mắt cứ như bị líu lại. Mặc dù mắt em đang mở to. Hình như có bàn tay nào lạnh lạnh đang sờ gáy em, rồi bàn tay đó vuốt ra đến cổ, em căng mắt ra để nhìn thì thấy bàn tay đen đen, nhăn nheo, có 2 ngón như bị đốt cháy(ngón giữa và ngón áp trỏ). Rồi bất ngờ bóp chặt cổ em rồi vặn đầu em ra phía trái, hướng về phía cái ổ điện của nhà em. Em sợ hãi để cố nhìn xem bàn tay này của ai mà quen quen thế, mà lúc này cũng chẳng nhớ được gì trên đời. Cảm giác như khi các thím đang bị mê n


Teya Salat