Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Truyện Kinh Dị – Nghiệp Chướng

Truyện Kinh Dị – Nghiệp Chướng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 1341011

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1011 lượt.

người lớn có mặt ở đó nghe thấy vậy thì rợn hết cả tóc gáy, bố mẹ của thằng nhóc nghe thấy vậy thì cũng sợ lắm, thế nhưng họ nói chen vào rằng chắc thằng nhóc nó nằm mơ mộng linh tinh, chứ làm gì có chuyện bàn thờ tổ để ngay giữa nhà mà ma quỷ dám bước vào được. Ngay lúc này có một bà giúp việc đã ở với gia đình này mấy chục năm, bà ta tên là Thoa. Bà Thoa chẳng là hồi xưa có đi dạt tới làng này từ lúc mười mấy tuổi, nhưng may là vợ ông Tú tức là bà Hà thương xót nên đã nhận nuôi vào làm người giúp việc. Bà Hà rất quý mến bà Thoa và coi bà ta như con vậy, không hiểu sao đến ngày hôm nay khi bà Thoa đứng đây nghe thấy những lời này thì bà ta chợt tuôn rơi những giọt nước mắt. Bà Thoa tiến tới phía thằng nhóc và nói:

– Cháu ơi … những lời cháu nói là có thật không?

Thằng nhóc này gật đầu, bà Thòa lúc này nhìn nó mà hai hàng nước mắt tuôn rơi nhiều hơn nữa. Mẹ thằng nhóc có vẻ không thích bà Thoa liền kéo tay thằng nhóc lại mà nói:

– Cháu nó còn bé, nói linh tính ý mà bà.

Thế rồi một người em khác của ông Tú lớn tiếng nói:

– Thôi bà mau lo đi chuẩn bị công việc đi.

Bà Thoa nghe thấy vậy cũng chỉ biết đứng lên mà xuống bếp. Chẳng là con cháu hay như anh em của ông Tú không hề thích bà Thoa từ ngày bà Hà nhận bà Thoa về nuôi. Chưa kể đến việc tuy bà Thoa là người giúp việc nhưng bà Hà luôn đối xử và quý mến bà Thoa như con mình vậy. Chính điều đó đã khiến cho người trong dòng họ ghanh ghét bà Thoa và luôn luôn coi bà ta là kẻ ngoại tộc. Ngày trước còn bà Hà nên mọi người không giám tỏ thái độ gì, nhưng ngay từ cái ngày bà Hoa mất đi rồi đến lượt ông Tú, thì người nhà này trở mặt hẳn và luôn tỏ ra vể rằng họ muốn bà Thoa quấn gói đi khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt.

Đúng chín giờ sáng, cái giờ mà người nhà ông Tú coi là giờ đẹp. Mọi người bắt đầu đưa quan tài ông ra ruộng, nơi mà họ đã chuân bị đắp sẵn một nền si măng rộng, và sau khi đưa quan tài xuống họ sẽ xây lên một ngôi mộ thật đẹp và hoành tráng nhất cai làng này. Cả đoàn người đưa tiễn ông Tú về nới an nghỉ cuối cùng, tiếng con cháu, anh chị em, họ hàng của ông khóc lóc pha vào với tiếng kèn trống nghe thật não nề. Từng đồng tiền giấy được giải ra đường, cuốn theo chiều gió, một cảnh tượng thật tang thương. Thế nhưng ngay khi người ta vừa đưa quan tài của ông Tú ra khỏi nhà thì trời tự nhiên đang trong vắt bỗng mây đen ở đâu kéo tới che kín cả mặt trời. Từng cơn gió lạnh đầu mùa thổi về khiến cho những người đi đưa đám ma phải run lên cầm cập. Chiếc xe tải để quan tài của ông Tú dừng lại ngay trước thửa ruộng rộng mênh mông, nơi mà họ muốn trôn cất ông ta. Lúc này tất thẩy sau người thanh niên trong đoàn người được chọn ra tiến tới bê quan tài của ông Tú xuống và khênh ra ruộng. Ngay khi họ vừa đặt chân xuống ruộng thì trời sấm chớp vang lên, một chận mưa to kéo tới. Mấy người khiêng quan tài do không kịp chuẩn bị nên họ đành phải tắm mưa mà đưa quan tài của ông ta ra giữa ruộng. Khiêng quan tai của ông Tú được tầm nửa quãng đường, bỗng nhiên sáu người thanh niên trai trẻ này có cảm giác như cái quan tài của ông ta bỗng như nặng dần, thế rồi chẳng mấy chốc mà chân họ đã lún sâu xuống ruộng như thể có một thế lực nào đó đè nặng xuống vậy.

Người nhà ông Tú theo sau thấy mấy người khênh quan tài cứ loay hoay đứng một chố mà không thể bước tiếp thì họ bắt đầu láo nháo và tiến tới hỏi. Trong đám người đó là thằng cháu hôm nào, nó nhìn về phía quan tài thì sởn gai ốc kinh hãi khi thấy ngồi chễm chệ trên quan tài của cụ cố nó là hai bóng người mặc áo dài trắng hôm nào đang đung đưa chân. Thằng nhỏ túm chặt lấy mẹ nó mà hét toáng lên:

– Mẹ ơi con sợ quá! Hai người mặc áo trắng đang ngồi trên quan tài của cụ cố kìa!

Bố mẹ nó và mấy người đứng xung quanh nghe thấy vậy thì hoảng hốt và có phần lạnh gáy. Mấy người đàn ông lúc này thì đã chạy tới phía quan tài, họ kinh hãi khi thấy sáu người con trai khênh quan tài đang bị lún xâu từ từ xuống đất ruộng mà không tài nào nhúc nhích được. Ngay lập tức mấy người này liền giúp một tay nâng quan tài lên thế nhưng cho dù có thêm gần cả chục người mà cái quan tài vẫn có vẻ như càng ngày càng nặng dần. Người nhà ông Tú bây giờ thì bỗng chốc nháo nhào lên không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Bỗng trong tiếng gió vù vù, tiếng mưa rào rào đó, một số người nghe thấy có cái tiếng cười khanh khách của một người đàn bà và một đứa nhóc khiến họ phải rùng mình sợ hãi. Thế rồi mấy đứa nhóc bắt đầu thi nhau gào khóc lên như thể chúng nó đang sợ hãi một cái gì đó lắm. Trước cái cảnh tượng đo, người nhà họ Ngô còn nháo nhác hơn nữa, nhưng riêng chỉ có bà Thoa là vẫn bình tĩnh, dường như bà ta biết được có chuyện gì đang thực sự xảy ra. Bà liên lấy trong túi đồ lễ ra mấy tờ tiền vàng, một chai rượu nếp nhỏ để cúng. Thế rồi bà tiến tới phía người đang cầm bát cơm quả trứng. Bà Thoa giựt lấy cái bát đó mà đổ hết cả cơm với trứng đi. Bà Liên ngồi xuống đất, bà đổ rượu vào bát, đồng thời bà lấy cái nón đội trên đầu xuống che lấy cái đồng tiền vàng mà bà đang


XtGem Forum catalog