
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015
Lượt xem: 1341013
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1013 lượt.
ới tay lấy cái lưỡi liềm đã rỉ treo ở tường. Ngay tối hôm đó, khi đã có đầy đủ mọi đồ vật, cả dòng họ Ngô kéo nhau ra cái hồ dữa làng vì theo như bà Thoa nói phải mang được xác con nhỏ về càng sớm càng tốt, chứ để lâu thì nó sẽ khó lòng mà yên nghỉ.
Cả dòng họ Ngô tập chung quanh hồ vào tầm 11 giờ đêm, nhiều người dân trong làng thấy tò mò cũng kéo nhau ra coi coi người nhà họ Ngô đang lằm gì. Sau khi đã có đầy đủ mọi thứ, bà Thoa lúc này mới đẩy cái thúng to xuống nước, bà ta trèo lên đó mang theo bộ quần áo của con nhỏ, cái lưỡi liềm, và từ từ trèo ra giữa hồ. Mọi người đứng trên bờ nhìn theo bà Thoa hồi hộp không biết bà ta sẽ làm gì. Bà Thoa ra đến giữa cái hồ thì ngừng tay trèo, cố đứng im để cái thúng dừng hẳn lại. Khi đã đứng tại vị trí mà mình muốn, bà Thoa chắp tay nhắm mắt mồm lẩm nhậm niệm phật. Niệm xong xuôi, bà Thoa lấy cái lưỡi liềm trong thúng sau đó rướn người ra cầm cái lưỡi liềm mà quấy xuống mặt hồ tầm mấy phút. Bất chợt, ngay khi bà ngừng tay thì mặt hồ bắt đầu tạo nên những đợt sóng nhẹ khiến cho cái thúng của bà Thoa chênh vênh lảo đảo. Nhanh như chớp, bà Thoa cầm cái lưỡi liềm lên, bà lấy quần áo của con nhóc cột vào cán của cái lưỡi liềm. Mặc cho cái thúng vẫn chênh vênh, bà Thoa đứng ở trên thúng từ từ thả cái lưỡi liềm xuống hồ, cho đến khi cái lưỡi liềm đã chìm trong nước, bà ta buông tay thả luôn cả cái lưỡi liềm và bộ quần áo xuống hồ. Ngay khi bà Thoa buông tay, lập tức mặt hồ bỗng yên ắng trở lại, xong xuôi đâu đó, bà Thoa ngồi xuống dưới thúng và bắt đầu chờ đợi. Mọi người ngồi trên bờ thấy vậy thì cũng bắt đầu xì xào, nhưng có lẽ họ cũng không biết phải làm gì hơn nên cũng chỉ còn biết chờ đợi mà nhìn chằm chằm về phía bà Thoa. Đêm nay trời quang mây tạnh, ánh trăng soi sáng khắp cả làng và nó soi xuống mặt hồ tạo nên một cái quang cảnh lạnh lẽo. Gió lạnh cũng thổi vi vu, nhiều người ngồi đợi lâu đã ngủ gà ngủ gật, một số người dân làng cảm thấy chán nản cũng đã ra về. Ngồi đó đợi được gần một tiếng, bất chợt một người nhà họ Ngô như nhìn thấy một vật gì đó mới nổi lên trôi gần bên cạnh cái thúng bà Thoa, người này đứng đậy chỉ tay hét lớn:
– Có vật gì mới nổi lên kìa!
Mọi người ở trên bờ lúc này mới nhôn nhao đứng lên mà trên trúc nhau như để cố coi coi đó là vật gì, hai vợ chồng người con thứ hai khi nhìn thấy vật đó có hình dáng như xác một đứa nhóc thì cả hai đã khụy xuống. Bà Thoa ngồi trên thấy người dân láo nháo thì mới đứng lên nhìn xuống dưới thành thúng, bà Thoa như chết lặng người đi khi nhìn thấy xác con nhỏ đang nổi úp mặt xuống ngay bên cạnh thúng. Hai hàng nước mắt của bà tuôn rơi, bà nhẹ nhàng khom người nhấc cái xác của con nhỏ lên. Mọi người đứng ở trên bờ thấy bà Thoa nhấc cái xác của con nhỏ lên thì họ chết điếng người mà nổi da gà ớn lạnh, mẹ của con nhỏ nhìn thấy đó chính là xác của con mình thì mới gào khóc lên thảm thiết. Người mẹ này tính lao xuống hồ bơi ra chỗ thúng thì may thay có mấy người nhà kéo lại ngăn cản, cha của con Hiền thì ngồi bệt xuống cạnh hồ hai mắt không chớp mà nhìn vào xác của đứa con mình ướt xũng. Bà Thoa nhẹ nhàng đặt cái xác của con nhỏ vào thúng rồi chèo vào bờ. Vào gần đến bờ, bà Thoa đặt cái cây chèo xuống rồi bế xác con nhỏ ướt xũng lên mà ôm vào lòng, mấy người trong họ lúc này mới chạy lại mà giữ cái thúng. Bà Thoa bước ra khỏi thúng ôm xác con nhỏ đi nhanh về nhà, vừa đi bà vừa ôm cái xác con nhỏ, vỗ về như thể nó còn sống mà nói trong nghẹn ngào:
– Con đừng khóc nữa… con về nhà rồi …
Mấy người dòng họ Ngô cũng vội vã theo sau, người mẹ của đứa nhóc thì đã ngất lịm đi, còn người cha thì như người vô hồn.
Cả dòng họ Ngô như chết lặng đi trong đau đớn khi mà chưa đến lúc cúng 100 ngày ông Tú thì lại có thêm một thành viên nữa ra đi. Một số con cháu trong dòng họ Ngô sau khi thấy cái cảnh tượng con Hiền này chết đuối mà xác không hề co quắp cứ mềm nhũn ra thì họ bắt đầu cảm thấy lạnh gáy mà thu dọn đồ đạc về lại trên thành phố. Bố mẹ của con nhóc mang được xác đứa con về thì cũng đau lòng lắm, hai người họ đã khóc khô cả nước mắt cho đứa con sấu số này. Nhiều người trong họ bắt đầu linh tính có chuyện gì đó không hay, họ nghi rằng còn có điều gì đó nghi vấn và uẩn khúc sau cái chết của ông Tú và và con Hiền. Một số người bắt đầu bàn tán và nghi ngờ rằng chính bà Thoa đã bỏ bùa và hãm hại cả cái dòng họ này vì bà Thoa là người ngoại tộc duy nhất. Thế nhưng có một số người lại bênh vực cho bà Thoa vì họ biết bà Thoa đã sống với gia đình nhà ông Tú hơn chục năm, trái lại ông Tú và bà Hà đối sử rất tốt với bà Thoa nên không thể nào có chuyện bà Thoa hãm hại cả dòng họ được. Thế nhưng mọi chuyện có lẽ là phải đợi sau khi cúng 100 ngày của ông Tú xong. Bên cạnh đó, còn có một tin vui khác là đứa cháu mà ông Tú quý mến nhất, con Hoa đã hạ sinh ra được một đứa bé gái kháu khỉnh. Hai vợ chồng nhà Hoa rất vui mừng ôm lấy nó vào lòng và hy vọng đứa nhóc này sẽ không chết yểu như đứa con gái đầu tiên của họ. Tuy nhiên, đứa bé gái này khi mới đẻ ra cũng không hề khóc lóc một tí nào, họa