XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Truyện Kinh Dị – Nghiệp Chướng

Truyện Kinh Dị – Nghiệp Chướng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 1341019

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1019 lượt.

chăng đó cũng chính là cái điềm dữ báo cho hai vợ chồng Hoa biết rằng đứa con gái này sẽ y như đứa con gái đầu của họ.

Cuối cùng cúng 100 ngày ông Tú cũng đã tới, thế nhưng mà con cháu của ông ta cũng đã bỏ đi một ít, chính vì cái lí do đó mà cúng 100 ngày ông Tũ không còn được đông đủ nữa. Mọi người cố ăn cho xong, sau khi cơm nước xong xuôi, mấy người đàn bà trong họ nhanh nhanh dọn dẹp đồ xuống bếp, còn lại mấy người con trai bắt đầu họp lại và tìm ra nguyên nhân của mọi việc.

Lúc này mấy người đàn bà họ Ngô ngồi dưới bếp sau khi rửa bát đũa xong cũng bắt đầu bàn tán. Đứa cháu gái hôm nọ đỡ bà Thoa từ ngoài ruộng vào mới quay ra nhìn bà ta và hỏi:

– Bà ơi, bà có biết chuyện gì đang xảy ra không ạ?

Bà Thoa nhìn đứa cháu, vẻ mặt buồn rầu, bà chỉ khẽ lắc đầu. Đứa cháu gài này lại cất lời:

– Bà nói cho cháu nghe đi, cháu tin là bà biết có chuyện gì đang xảy ra mà…

Bà Thoa chỉ khẽ thở dài, đứa cháu gái này nắm chặt lấy tay bà Thoa, thế rồi bà nhìn nó mà hỏi:

– Cháu lớn lên từ bé ở đây, cháu thấy ông Tú là người như thế nào?

Đứa cháu gái trả lời:

– Cháu thấy ông Tú là người tốt bà ạ, cả bà Hà cũng vậy. Tuy có điều là ông Tú còn hơi cổ hủ và cố chấp về việc dòng họ Hoàng mà thôi.

Bà Thoa gượng gạo cười, thế rồi bà ta nói:

– Cháu nói không sai, thế nhưng nếu bà nói rằng ông Tú trước đây đã gây tội nặng thì cháu có tin không?

Đứa cháu gái này nghe thấy bà Thoa nói thế thì chố mắt ra nhìn, nó tỏ thái độ không tin những gì bà Thoa nói. Thấy vậy, bà Thoa nháy mắt đưa con Huệ ra ngoài và bắt đầu kể cho nó nghe đầu đuôi câu chuyện. Huệ sau nghi nghe chuyện thì cũng chỉ còn biết im lặng, dường như bây giờ sau khi biết được rõ nguyên nhân thì Huệ sợ hơn là buồn. Bà Thoa nắm chặt tay nó mà nói:

– Cháu phải hứa với bà rằng, không được kể chuyện này cho ai, cháu hiểu chứ?

Huệ nhìn bà Thoa, cô ta nhìn vào cái ánh mắt van xin đó, thế rồi Huệ cúi đầu khẽ đáp:

– Dạ vâng ạ.

Mấy người con trai trong họ sau một hồi ngồi họp bàn, cuối cùng họ quyết định rằng sẽ chung tiền lại và đi kiếm một người lên đồng về để gọi hồn của ông Tú và con nhỏ Hiền để hỏi cho ra lẽ. Tối đêm hôm đó, người con trải cả vào phòng của ông Tú ngủ một mình, trong phòng của ông Tú là bừa bộn những quận vải đủ mầu đẹp được sắp xếp đầy phòng. Chả là lúc ông Tú còn sống, ông ta thường đích thân mình kiểm tra những mẫu vải mới, thêm vào đó, với những quận vải chất lượng cao, mầu nhuộm đẹp, ông thường để lại một số ít để khi nào có dịp sẽ mang đi tặng những người thân thiết, hay như những người ông cần nhờ vả. Người con trái đứng giữa phòng nhìn những quận vải xếp thành trồng trong nhà, thật là đẹp quá, chỉ tiếc là cậu ta đã không nối nghiệp ông mà đi theo con đường sây dựng kiến trúc. Người con trai cả này đứng nhìn một lúc thì cậu ta để ý tới một quận vải mầu trắng để trên cùng, quận vải này có vẻ cũ kĩ lắm rồi. Như có một cơn gió lạnh thổi qua, người con trai này bỗng cảm thấy da gà nổi lên đến rợn người, bây giờ thì cậu mới để ý là cái mầu trắng của quận vải này mang lại một cái cảm giác gì đó rờn rờn lắm. Nghĩ đến đây, người con trái tiến tới với cái quận vải này xuống, quẩn vải phủ đầy bụi. Người con trai mở hẳn quận vải ra thì thấy rằng vải đã được cắt đi khá là nhiều.

Người con trai như kinh hãi hơn nữa khi mà cậu nhận ra là tại sao chất liệu vải này lại khác hẳn với chất liệu vải mà nhà cậu hay làm. Để chắc chắn hơn nữa, người con trai cả sờ tay qua những quận vải khác thì quả nhiên là nó khác hoàn toàn so với những quận vải còn lại. Nghĩ rằng có thể đây là quận vải của mấy gia đình khác làm để cạnh tranh nên cha mình mang về thử nên người con trai này tiện tay vứt luôn vào cái sọt rác bên bàn làm việc của ông Tú. Sau đó cậu ta tắt đèn và trèo lên giường ngủ ngon lành.

Đến độ mười hai giờ đêm, khi mọi người còn đang ngủ ngon lành. Bỗng hai con chó của ông Tú nằm ngoài sân bỗng dựng tai lên như thể nghe ngóng một cái gì đó. Bất chợt cả hai con cùng ngửng đầu lên nhìn ra ngoài cửa vào sân. Thế rồi chúng đồng thanh ngồi xuống hai chi sau, lưng thẳng đứng, đầu nghếch lên và tru lên những tiếng tru ghê rợn mà không kém phần ai oán. Cũng kì lạ thay là tại sao hai con chó nhà ông Tú tru rống lên như thế mà không có một ai nghe thấy gì. Người con trai cả nằm trên giường của ông ta vẫn ngủ ngon lành, một cơn gió lạnh thổi luồn qua khe cửa sổ khẽ đẩy cái cửa ra vào buồng tạo nên một tiếng “ken két” dài như rít lên trong đêm. Người con trai như tỉnh ngủ, cậu ta kéo cái trăn lên cao hơn và trở mình quay mặt vào tường. Đám mây trên trời như bị gió thổi mạnh bay đi làm lộ ra mặt trăng soi sáng khắp cả khuôn viên nhà của ông Tú. Dưới cái ánh trăng lạnh lẽo đó là một con nhóc với bộ áo dài trắng, mái tóc đen mượt đang đứng lấp ló đầu ở ngoài nhìn người con trai cả qua khe cửa sổ.



Phần 4: Lên Đồng.

Bên ngoài từng con gió lạnh khẽ thổi len qua khe cửa sổ gỗ tạo nên những tiếng “hu hú” bé bé mà vô cùng rợn ngư