XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Truyện Kinh Dị – Số Kiếp

Truyện Kinh Dị – Số Kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 1342139

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2139 lượt.

g còn phải chịu đau đớn gì nữađâu.

Nói rồi Ngọc Lam từ biệt Hằng, chiếc xe ô tô đi xa dần, bỏ lại mình Hằng đứngtrong màn đêm đen tĩnh lặng.

Mấyhôm sau, gia đình nhà Ngọc Lam phải làm đám tang cho hai người chú, vợ và con củahai người chú đó thì khóc hết nước mắt. Có lẽ đây là cái thời điểm đen tối nhấtcủa gia đình nhà Ngọc Lam khi mà hai người cùng ra đi một lúc về bên kia thế giới.Tới dự đám tang gia đình nhà Ngọc Lam lần này còn có cả ông Halem, Liên và chúBảo Thạch. Ngoài ra, Khánh cũng đã có mặt ở đám tang, cậu ta phải trốn gia đìnhcủa mình để tới đây. Thế nhưng trong cái lúc tang gia bối rối như thế này, thìNgọc Lam cũng không còn tâm trí nào để mà nói chuyện hay như đối mặt với Khánhcả. Ngọc Lam đứng đó cạnh ông Halem, cô không hề tuôn rơi một giọt nước mắt cảmthông, nhưng có lẽ, trong lòng Ngọc Lam đang chết lặng đi từng giờ. Ngọc Lam mặtvô cảm, cô quay ra nhìn ông Halem hỏi:

-Ông cóbiết bọn chúng là ai không?

Ông Halem thở hắt ra, ông ta đáp:

-Ta rấtxin lỗi con, ta chỉ biết được rằng chúng là quỷ, còn nguồn gốc ở đâu thì takhông rõ…
Ngọc Lam đứng đó ngẫm nghĩ một lúc,thế rồi cô nói:

-Có ngườinói với con, bọn chúng là những con quỷ dữ từ thời Trần.

Nghe đến đây, tất thẩy mặt ba ngườiHalem, Liên và chú Bảo Thạch như tai mét. Ông Halem quay ngang mặt hỏi:

-Ai nóivới con thế?

Ngọc Lam đáp:

-Bạncon, làm bên ĐNQP.

Chủ Bảo Thách mới nói chen vô:

-Nếuđúng là chúng là bọn quỷ dữ đời Trần thì nguy lắm đó, con có bằng chứng cụ thểkhông?

Ngọc Lam khẽ lắc đầu, ông Halem vẫnđứng đó im lặng không nói một lời. Liên lúc này mới lên tiếng:

-Hay làchúng ta đi hỏi Long thử coi sao?

Chú Bảo Thạch đáp:

-Nhưngliệu cậu ta có biết được gì không?

Liên nói:

-NgọcLam quen với chị gì làm trong ngành đó đúng không? Nếu vậy chỉ cần nói chị tacho mượn hung khí của bọn tội phạm đưa cho Long thì lập tức chúng ta sẽ có câutrả lời ngay.

Chú Bảo Thạch nhìn Liên nói:

-Như vậycũng được sao?

Liên khẽ gật đầu, ông Halem thấy vậythì mới nói:

-Được,cứ như vậy đi.
Thế rồi ông Halem nắm lấy tay NgọcLam nói:

-Con hãyliên lạc với người quen và cố mượn cho bằng được hung khí của bọn chúng, chỉ cóthế thì chúng ta mới tìm ra chân thân của bọn chúng.

Ngọc Lam khẽ cúi dầu dạ.

Saukhi tang lễ xong xuôi, nhân lúc Ngọc Lam đang đứng một mình hút thuốc. Khánh chạylại, cậu ta nắm chặt lấy tay Ngọc Lam nói:

-Em …anh thực sự xin lỗi …

Ngọc Lam nhìn Khánh với ánh mắt buồn,cô nói:

-Bố mẹanh có biết anh đến đây không?

Khánh lắc đầu, Ngọc Lam mỉm cườinhìn Khánh nói:

-Anh khôngsợ bố mẹ anh sẽ buồn lòng sao, đi với em, anh chỉ gặp tai họa mà thôi…

Chưa nói hết câu thì Khánh đã ôm lấyNgọc Lam vào lòng mà nói:

-Không!Anh yêu em nhiều lắm, vì em anh sẽ bất chấp tất cả.

Ngọc Lam nghe thấy những lời nói đóthì cô cảm động lắm, hai mắt Ngọc Lam nhạt nhòa lệ. Đáng lẽ ra Ngọc Lam sẽ ômchầm lấy Khánh vào lòng, thế nhưng cô nghĩ rằng nhà cô còn phải hứng chịu haicái đại họa nữa, và sợ rằng nó sẽ liên lụy tới Khánh và gia đình cậu ta. NgọcLam đã cắn răng, đẩy Khánh ra và nói:

-Khônganh ạ, mong anh hiểu cho … chúng ta nên chấm dứt … em không muốn liên lụy tớianh …

Thế rồi Ngọc Lam quay đầu đi lại vềphía người nhà, Khánh giữ lấy tay cô nói:

-Em …sao em lại có thể …

Ngọc Lam quay đầu nhìn, hai hàng nướcmắt tuôn rơi trên má cô, Ngọc Lam nói:

-Anh à… mong anh hiểu cho … em chỉ muốn tốt cho anh thôi…

Nói rồi Ngọc Lam gỡ tay Khánh ra bướcthẳng, bỏ lại cậu ta đứng đó với trái tim đang vỡ ra từng mảnh nhỏ. Ông Halemvà mọi người đứng từ xa, có lẽ ông ta nghe được cái tiếng khóc thút thít của NgọcLam đang lớn dần khi cô tiến lại, ông thở dài nói:

-Tình cảmcủa con người tựa như một con dao hai lưỡi, nó có thể giúp người ta vượt qua tấtcả, nhưng nó cũng có thể làm cho con người rơi xuống vực xâu thăm thẳm cúa sựđau đớn.

Ngọc Lam tiến tới phía mọi ngườithì cô ôm chầm lấy Liên mà khóc nấc lên những tiếng khe khẽ, Liên cũng không biếtnói gì hơn ngoài việc ôm lấy Ngọc Lam và vỗ về cô.

Theonhư kế hoạch, Ngọc Lam đã liên lạc với Hằng và xin cô ta một con phong của bọntrộm để tìm ra nguồn gốc của bọn chúng. Hằng đồng ý và hẹn Ngọc Lam vào chiềucuối tuần tới thẳng trụ sở chính của ĐNQP để gặp Hằng. Sau khi đi qua cửa kiểmtra an ninh nghiêm ngặt, hằng được viên cảnh vệ đưa thẳng lên gặp Hằng. Hằng vừagặp Ngọc Lam thì cô chạy tới ôm lấy, tình cảm của hai người giờ thân thiết ynhư là hai chị em vậy. Hằng đưa Ngọc Lam xuống phòng lưu trữ vật chứng, cô cầmmột cái túi ni lông nhỏ có một mảnh lưỡi phóng bị vỡ vụn, trên đó còn có dínhmáu đưa cho Ngọc Lam và nói:

-Em coithử coi miếng này được chưa?

Ngọc Lam cầm miếng phóng đó nhìn thấycũng to tầm nửa bàn tay thì đáp:

-Chắccũng được chị ạ.

Ngọc Lam đang tính chào tạm biệt Hằngthì cô ta lên tiếng:

-Nhân tiệnem có mặt ở đây đúng lúc bên chị đang lấy lời khai tên đầu trọc