XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

XÓM TRỌ

XÓM TRỌ

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:19 17/12/2015

Lượt xem: 134205

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/205 lượt.

hỉ đường cho tôi về nhà, tính vứt tờ giấy thì tự nhiên tôi thấy tờ giấy có ánh bạc giống như giấy bạc của gói thuốc lá, nhưng nó là tờ giấy trong quyển vở bình thường thì làm sao trộn lẫn giấy bạc…nhìn kỹ một hồi sau tự nhiên tôi có cảm giác lành lạnh… sao tờ giấy giống như mấy tờ giấy vàng mã mà chính giữa có nhũ bạc, nó cũng vàng ố và cũng trộn lẫn ánh bạc cho dù đã bị giặc và phơi khô… Tôi đứng như trời trồng một hồi rồi cũng trở lại bình thường. Cho dù nghĩ luẩn quẩn nhưng đó là một sự giúp đỡ, một sự giúp đỡ rất lớn đối với một đứa con gái trong đêm khuya bị lạc giữa trời mưa.

Thế đó… thử hỏi làm sao tôi không sợ Sài Gòn vào ban đêm kia chứ. Mọi ngày tôi và nhỏ Mộng đã về tới phòng trọ trước 8 giờ tối, còn bây giờ đã hơn 10h… tôi lo cắm cổ cắm đầu đạp xe về. Quãng đường về dãy trọ, tôi phải đi ngang qua một nghĩa trang gia đình, trước khi tới cái nghĩa trang nhỏ đó là một khoảng đất trống, lác đác mới có vài ba căn nhà… cũng bởi vì đất rộng người thưa nên mới có nhiều dãy nhà trọ cho sinh viên, cho những người tỉnh lẽ lên thành phố kiếm sống. Mọi khi tôi về, trên đường vẫn còn người đi lại. Hôm nay, mới rẽ vào con hẽm tôi đã bị bao trùm bởi cái không gian lanh tanh không một bóng người. Bình thường, cái nhà hàng Thuận Như Ý mỗi khi ngó vào là biết bao nhiều người ăn nhậu ngồi nhấp nhổm, hôm nay hình như quán vắng hoe, không nghe mùi thịt nướng quyến rũ mà mọi hôm tôi với nhỏ Mộng vẫn tấm tắc khen khi đi ngang … Cái không gian này chắc làm tôi cạch luôn không giám đạp xe một mình giữa đêm khuya. Sắp tới phòng trọ, chỉ còn vượt qua khoảng đất trống và cái nghĩa trang gia đình với gần mười cái mộ là tôi có thể chui tọt vô mền nằm úm…



” Lạch cạch…. lạch cạch ….lạch cạch ”
………………………..
Cái tiếng sên xe đạp va chạm với vỏ hộp bên ngoài làm tôi thấy ghét… chỉ vì tiết kiệm tiền nên tôi nhờ bác Ba mua giúp một chiếc xe đạp cũ khi mới vô Sài Gòn. Cái bàn đạp rất hay bị trật và đã làm tôi đau chân không biết bao nhiêu lần ( như cái hôm đi lạc giữa trời mưa ) rồi cái sợi giây sên, hết trật cóc lại kêu lách cách lạch cạch hoài… Bình thường không sao, hôm nay tôi ghét nó dễ sợ… Đang tập trung suy nghĩ vô cái xe để giảm cơn hồi hộp vì đi trong đêm tối vắng lặng chợt tôi giật mình …
– Ooooo ó ooooooo …. aaaaácccccccc …..
Tôi xém té …Với cái không gian nửa tối nửa sáng vì thi thoảng le lói mấy ngọn đèn đường, hai bóng sáng thì tới ba bóng bị điếc cần phải thay càng vẽ thêm màu quái dị cho màn đêm vắng lặng không một bóng người và chỉ có chiếc xe đạp của tôi khuấy động, bỗng dưng bị phá vỡ bởi tiếng kêu thật quái đãng.
Đạp xe mong sao mau qua quãng đường này thiệt nhanh nhưng không hiểu sao đoạn đường nó như dài thêm ra theo từng giây từng phút trong sự run rẩy sợ hãi của tipi. Cố gạt bỏ tiếng kếu vừa rồi nhưng ” thần hồn nhát thần tính ” nó vẫn bắt tôi suy nghĩ lung tung đến nỗi hai đầu gối tôi như muốn chùn xuống không đạp xe nỗi…
– oáccccccccccccccccc ……. óoooooooooooo … ạcccccccc….
Khoảng một phút sau tiếng kêu lại vang lên, lần này lớn hơn và nghe kỹ giống như tiếng một con gà đang bị bóp cổ để cắt tiếc vậy. Nếu bạn đã nghe tiếng một con gà bị bóp cổ và bị nhổ nhúm lông để kê lưỡi dao lên cứa một đường, trong khi máu vừa chảy, con gà vừa kêu sẽ tạo ra cái tiếng giống tiếng tôi vừa nghe… Nhưng tiếng động phá vỡ cái không gian vắng tanh mà tôi nghe được nó lớn hơn tiếng một con gà kêu vì bị cắt tiết.
Hai tay tôi run cho đến toàn thân đều run, cái cảm giác như không thể đạp xe về được nữa… nhưng tôi vẫn cố. Cái cổ họng mới nhâm nhi cafe của tôi giờ nó khô như bị gió lùa vào vì tôi thở sốc…. Tôi sợ kinh khủng… Nỗi sợ không định hình được… Tôi cố tự lý giải đó là tiếng kếu của một con gì đó, nhưng tôi không thể gạt bỏ ý nghĩ đó chính là những con ma đang hù dọa tôi.
…. oáccccccc …….. óooooooooooooooo ……… Tôi nghe thêm một lần nữa, tiếng kêu xa dần, lần này có lẽ tôi đi cũng cách một khoảng nên nghe tiếng không to bằng lúc nãy. Lấy hết sức bình sinh, nhắm mắt rồi mở mắt, mở lại muốn nhắm… mà tôi không rõ nhắm để làm gì… có thể bản năng khi sợ điều gì đó bạn thường muốn nhắm chặt mắt để khỏi thấy những gì mình không muốn thấy… nhưng tôi chẵng thấy gì ngoài mấy cái mộ nằm lặng lẽ hoang vắng giữa bóng tối… mở mắt để nhìn đường lái xe… tôi đạp băng qua khu nghĩa trang… thấy được dãy nhà trọ….
Đêm đó tôi bật hết đèn trong phòng lên rồi để đó cho tới sáng. Vừa bước chân ra cổng để tìm đồ cho vào bụng… thức trắng đêm nên giờ tôi bị cơn đói đòi nợ. Trước cổng mọi người đang nhốn nháo…
– Ổng chết không mặc đồ….
– Ghê gớm… tội ổng quá
– Sao chết vậy bác ???….
– Mẹ !!!