
Thì Ra... Tình Yêu Là Định Mệnh
Tác giả: Võ Anh Thơ
Ngày cập nhật: 22:56 20/12/2015
Lượt xem: 134532
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/532 lượt.
“Alo! Cậu nghe chứ? Sóng bắt đầu yếu rồi!” – Vệ Thuỷ gõ gõ vào phone nghe đeo trên tai, hỏi qua thiết bị micro ngay miệng.
Bên kia đầu dây, giọng một người con trai vang lên khá nhỏ, kèm theo những âm thanh rồ rồ – dấu hiệu của việc tín hiệu sắp mất.
« Ừm… còn. Vậy cậu muốn nói gì nữa không? »
“Ờ, cậu nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, Phong Lữ. Không khí ở Trái Đất kinh khủng lắm.”
« Mình biết. Cậu cũng vậy, tối đi ngủ nhớ đắp chăn kẻo cảm. »
Lời dặn dò của Phong Lữ bất giác khiến Vệ Thuỷ thấy buồn buồn. Lát sau, cô tiếp:
“Tạm biệt cậu!”
« Tạm biệt c… »
Phong Lữ chưa dứt câu là Tít! Tít! Cuộc gọi tự động kết thúc. Chính xác là tín hiệu đã mất. Vệ Thuỷ thở dài chán nản rồi tháo phone nghe ra, đặt lên bàn. Lần nào cũng thế, lời tạm biệt của Phong Lữ luôn bị đứt quãng. Dù biết vẫn chỉ là “Tạm biệt cậu!” nhưng cô gái muốn được nghe cho hết bởi phải năm tháng sau, cô mới có thể liên lạc lại với cậu bạn.
Vệ Thuỷ đưa mắt nhìn ra bên ngoài qua lớp kính hình tròn nhỏ và chỉ thấy duy nhất màn đen bao phủ cùng vài vì sao nhấp nháy. Cô đang ở trong một phi thuyền treo lơ lửng giữa vũ trụ. Đã gần hai năm rồi cô không được thấy ánh nắng mặt trời. Tất cả mọi người rời khỏi Trái Đất đúng 744 ngày thêm 4h25’. Điều đó đồng nghĩa, cô đã không hít thở oxi tự nhiên trong ngần ấy ngày. Sống ở đây chỉ thở oxi nhân tạo.
Nhưng nói gì thì nói, Vệ Thuỷ như vậy cũng đỡ hơn Phong Lữ rất nhiều. Hiện, cậu vẫn còn bị “giam” ở Trái Đất và hít không khí ô nhiễm. Cô mong sao, các nhà khoa học mau mau tìm cách đưa tàu cứu hộ vượt qua hố xoáy kia đến chỗ người con trai mình yêu, giải cứu cậu cùng bốn người nọ.
Ánh mắt Vệ Thuỷ bỗng chốc buồn thăm thẳm, chắc còn sâu hơn cả hố xoáy nữa. Thật lòng cô nghĩ, niềm mong mỏi của mình sẽ rất lâu mới thành…
***
Dưới Trái Đất, trên vùng đất cằn cõi toàn gió cát và những làn khói bụi mù mịt mờ mờ, Phong Lữ buồn bã tháo phone nghe xuống. Bên cạnh, cô gái mái tóc tém đen tuyền, nhìn cậu với ánh mắt khá lạnh lùng, hỏi:
“Mất tín hiệu à?”
Phong Lữ quay qua, gật đầu:
“Ờ. Nhưng mình cũng đã kịp tạm biệt cậu ấy. Còn cậu, Mẫu Đơn?”
“Mình chưa kịp nghe anh trai nói tạm biệt…” – Mẫu Đơn nói nhạt, kéo nhẹ micro xuống.
Trông hai người bạn sầu não, đối diện, một anh chàng tóc dựng đứng, trông vẻ là người hay đùa, cất tiếng an ủi:
“Thôi, ráng chờ mấy tháng sau nói chuyện tiếp. Ăn đi!”
Dứt lời, cậu đưa hai mẩu bánh mì khô khốc cho bạn.
“Cám ơn, Vạn Niên!” – Hai người nọ cùng đồng thanh nói với anh chàng tóc dựng đứng.
Phong Lữ chưa kịp đưa bánh mì lên miệng thì đúng lúc, có hai bóng người chậm rãi đi lại. Một người đeo kính, người còn lại nhìn khá chững chạc nên trông cậu cứ như là anh trai của cả nhóm.
“Thăm dò tình hình sao rồi, Thạch Trúc?” – Mẫu Đơn nhai nhóp nhép, hướng mắt vào cậu đeo kính.
Thạch Trúc đẩy nhẹ cặp kính cận dày cuộm, đăm chiêu nhìn miếng bánh mì hệt kiểu nó là điều khiến mình bận tâm:
“Chẳng gì khác. Nhìn đi đâu cũng chỉ có bụi, ô nhiễm và rác. Gọi là thăm dò tình hình nhưng giống như mình với Tuyết Tùng đi xem mấy ổ rác khổng lồ.”
Tuyết Tùng, đã chững chạc còn dịu dàng nữa, mỉm cười với đồng đội:
“Tóm lại, mình nghĩ sẽ không có gì mới đâu. Hành tinh này chỉ còn lại năm chúng ta…”
“Phải, thật kinh khủng!” – Thạch Trúc vô cùng rầu rĩ.
Thấy không gian giữa mọi người bỗng dưng buồn tẻ, Phong Lữ liền cất giọng, động viên:
“Đừng nản lòng, chỉ mới qua hai năm thôi. Thế nào chúng ta cũng sẽ được cứu.”
Những người nọ nhìn nhau. Tuy câu nói này đã nghe đi nghe lại hàng ngàn lần nhưng họ vẫn cảm giác lòng nhẹ nhõm, yên tâm hơn.
“Không bàn chuyện này nữa. Phong Lữ, cậu gọi cho bạn gái thế nào?” – Tuyết Tùng nhìn sang cậu bạn có dáng người nhỏ nhất, quan tâm.
Gãi đầu, Phong Lữ đáp với vẻ hơi lúng túng:
“Ừm… không phải bạn gái, mình và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường.”
“Xạo!” – Vạn Niên cười giễu – “Khi nãy gọi