
Cám Ơn Anh Vì Đã Từng Ruồng Bỏ Em!
Tác giả: haijolie
Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015
Lượt xem: 134129
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/129 lượt.
Đó là do tự cô đề nghị, cô muốn giữa hai người có sự khác biệt, chỉ cần nói chuyện, tán gẫu, tâm sự mà không cần phải biết đến diện mạo của người kia. Chẳng phải vì cô không xinh, hay vì sợ vẻ ngoài của anh không được như bao người khác, mà chỉ vì cô muốn được thỏa trí tưởng tượng về một ai đó, chỉ là tưởng tượng và tự hình dung về anh thôi. Cô đã chán ngấy những mối quan hệ bạn bè với những người đàn ông khác trong cuộc sống thực rồi. Họ luôn tìm cách tán tỉnh, lấy lòng cô, nhưng cô lại nhìn thấy sự giả tạo nơi họ. Có lẽ là do bản thân cô đã mất niềm tin vào tình yêu chăng?
Cô tạo địa chỉ facebook “ảo” chỉ là để có thể thoải mái tham gia vào những hội, nhóm, diễn đàn đang hoạt động sôi nổi trên mạng, để tìm niềm vui, kiếm thông tin, những thứ mà ở facebook “chính chủ” cô không thể làm, khi mà mỗi hoạt động ở đó, có hàng trăm người theo dõi và đặc biệt hơn, cô muốn trốn tránh một người, mà cô luôn chắc chắn rằng, ngày nào người đó cũng vào kiểm tra từng dòng trạng thái, từng bình luận của cô với bạn bè.
Anh chủ động kết bạn với cô, khi đọc được những bình luận “khác người” từ một nickname cũng “chẳng giống ai”. Cô đã định “từ chối lời mời” nhưng khi kiểm tra thông tin của anh, cô cũng thấy thú vị. Trang cá nhân của anh khá giống cô, không có bất cứ một hình ảnh nào của “chủ nhân”, chỉ là vài dòng trạng thái bâng quơ về tình yêu, cuộc sống và cảm nhận của anh về một số vấn đề trên mạng xã hội và hơn cả là cái nickname đã từng phản bác, tranh luận gay gắt với ý kiến của cô trên một trang diễn đàn. Vậy là cô nhấn nút “chấp nhận”.
Mỗi khi cô đăng một tấm ảnh, một dòng trạng thái, anh đều là người đầu tiên vào “like” và bình luận, có vẻ như anh luôn chờ đời sự xuất hiện của cô vậy. Cô thích trêu chọc anh cho tới khi anh tức giận mới thôi. Và không biết từ khi nào, cô hình thành một thói quen khó bỏ, là hàng đêm chờ tin nhắn của anh rồi cùng tán gẫu. Rồi thi thoảng, cô cũng tâm sự với anh một phần về cuộc sống của mình, về tình yêu đổ vỡ của cô và về cả những điều không được suôn sẻ trong cuộc sống hàng ngày. Anh chỉ im lặng ngồi đọc từng dòng chữ hiện lên trên máy tính, đợi cho cô “xả” hết mọi điều, anh mới gõ từng lời động viên, chia sẻ và an ủi.
Cô thích cái cảm giác được bắt nạt anh, cười vui mỗi khi anh giơ tay đầu hàng, chịu thua cô trong mỗi “trận chiến” bày tỏ quan điểm về một vấn đề gì đó của hai người. Cô cũng biết là anh nhường nhịn mình, nhưng với bản tính hiếu thắng, cô vẫn thấy hài lòng, đắc ý với chính bản thân.
Cô dần coi anh là một người tri kỉ, người biết lắng nghe mọi chuyện vui buồn, những chuyện trên trời, dưới đất của mình. Một người bạn mà cô không hề biết tên, tuổi, địa chỉ, nghề nghiệp... hay bất cứ thứ gì, dù là nhỏ nhất có liên quan tới anh trong cuộc đời thực – cho tới ngày hôm nay.
Hôm nay là kỉ niệm 1 năm, ngày cô và anh trở thành bạn bè trên facebook. Anh nói rằng muốn được gặp cô, bởi anh sắp không thể chịu đựng được thêm nữa, khi mỗi ngày đều phải nghĩ về cô, đều tưởng tượng xem người con gái đang khiến anh dần thay đổi này là người như thế nào. Anh chỉ mong được một lần gặp cô.
Còn cô thì im lặng đúng 3 ngày trước lời đề nghị của anh. Cô chỉ muốn mình và anh sẽ chỉ là những người bạn “bí mật” của nhau. Trái tim cô vẫn chưa được chữa lành, cô sợ nó sẽ phải rung động thêm một lần nữa. Cô vẫn vào facebook, nhưng lại không trả lời tin nhắn của anh. Anh viết lên “tường” của cô, anh xin lỗi, và hứa sẽ rút lại lời yêu cầu kia, anh không muốn làm cô buồn và để mất đi tình bạn với cô. Anh sẽ chỉ là một người bạn “không quen biết” như cô muốn thôi.
Và rồi cô xuất hiện trở lại. Cô trả lời tin nhắn của anh. Cô đồng ý. Hôm nay, là lần đầu tiên cô gặp anh – người bạn thân không quen biết.
♦♦***♦♦
Anh đến quán cafe sớm hơn lịch hẹn với cô 30 phút. Anh hồi hộp, lo lắng và háo hức chờ đợi gặp cô. Đã 2 năm anh không trở lại Hà Nội rồi, mọi thứ thay đổi quá nhiều. Mối tình đầu của anh chớm nở, và cũng lụi tàn tại nơi này. Tất cả là do tính trẻ con, tiểu thư của người yêu và lòng tự trọng quá cao của người đàn ông trong con người anh, khiến cuộc tình của anh không có được cái kết đẹp. Chỉ vì hiểu lầm không đáng có, người yêu thì không chịu hiểu, còn anh thì chẳng chịu nhún nhường mà xin lỗi, để rồi mỗi đứa một nơi. Anh từ bỏ Hà Nội, vào TP Hồ Chí Minh làm việc ngay khi tốt nghiệp đại học, còn người yêu anh, nghe nói cô đã sang Singapore với chị gái. Anh và người ấy bặt tin nhau. Thi thoảng, anh cũng ghé thăm facebook của người yêu cũ, nhưng không thấy cô cập nhật trạng thái, có lẽ, cô ấy muốn xóa bỏ mọi thứ liên quan đến anh.
Anh chán nản, lập một địa chỉ facebook mới, cũng chỉ là để giải trí cho vui. Rồi anh gặp một cô gái đặc biệt, không có một chút thông tin gì trên trang cá nhân. Cô khá hài hước, vui tính khi trò chuyện với anh, nhưng mỗi dòng trạng thái cô đăng lên, lại chất chứa bao tâm tư, muộn phiền. Cô khiến anh tò mò, muốn tìm hiểu, nhưng lại chẳng biết phải tìm hiểu từ đâu. Cô không muốn tiế