
Hận Chồng Cũ Nhưng Tôi Không Tước Quyền Gặp Cha Của Con
Tác giả: Kami
Ngày cập nhật: 22:53 20/12/2015
Lượt xem: 134156
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/156 lượt.
Nơi tôi ở là một chốn đồng quê yên ả, thanh bình. Hằng ngày, mỗi lần thức dậy những gì tôi cảm nhận được là hương thơm thanh ngọt của cánh đồng lúa bát ngát, mênh mông cùng những đợt gió trong lành lồng lộng thổi. Cũng như bao người tôi có bạn, bạn của tôi là những đứa trẻ hàng xóm.
Vào một ngày mùa thu năm ấy, trời trong xanh lạ thường, lá vàng bay ngập trời như điểm xuyết cho cái buồn bã hoang tàn của ngày thu. Như thường lệ bọn trẻ chúng tôi tụ tập chơi đùa, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Phía trước mặt chúng tôi vẫn là khung cảnh quá đỗi quen thuộc: cánh đồng lúa trải dài đến vô tận. Ngày hôm ấy, chúng tôi chơi trò gì bây giờ tôi cũng chẳng nhớ nữa vì đã quá lâu rồi. Đang chơi vui vẻ tôi bỗng nảy ra ý định đi thăm đồng, tận hưởng những gì tinh túy nhất của một ngày mùa thu. Nghĩ sao làm vậy, tôi nhàn nhã men theo con đường bờ máng đi dạo. Một lát không hiểu sao tôi có cảm giác như bị ai theo dõi, không chút do dự tôi liền quay đầu lại. Và những gì tôi nhìn thấy lại khiến tôi có chút kinh ngạc...chẳng phải thứ gì ghê sợ như trong mấy câu truyện ma tôi thường đọc. Chỉ đơn thuần là một cậu bé chừng 4 tuổi, trông rất dễ thương. Điều làm tôi lạ lẫm đó chính là trang phục trên người cậu bé, cả người cậu đều mặc một màu đen. Quần áo ngay cả chiếc mũ nồi nhỏ xinh trên đầu cũng đen nốt. Tôi thầm nghĩ, đứa nhỏ này rốt cuộc là con nhà nào? Hình như tôi chưa gặp bao giờ, điều quan trọng là nó đi theo tôi làm gì? Nghĩ vậy không hiểu sao tôi có chút cảnh giác, tôi làm như không biết quay đầu lên tiếp tục đi, chắc là do trùng hợp.
Thế nhưng đi mãi, đi mãi tôi quặt hướng nào thằng bé cũng quặt theo hướng đó. Nó cứ thế theo tôi, cảm thấy không vui trong lòng, tôi bực mình xoay người mắng nó.
''Này, thằng kia mày đi theo chị chi vậy?'' Tôi nhíu mày hỏi. Thằng bé vẫn trầm mặc nhìn tôi không chớp mắt. Một lát thằng bé lên tiếng: ''Tôi bị lạc đường rồi!''
Chất giọng tuy non nớt nhưng mang theo chút gì đó xa xăm.
Nghe vậy tôi có chút nghi hoặc: ''Lạc đường, tại sao?”.
''Chị có thể đưa tôi về nhà không?''
Thằng bé không trả lời mà hỏi ngược lại.
Đưa về nhà? Thậm chí nhà nó ở đâu tôi còn chẳng biết, tôi thầm nghĩ.
''Vấn đề không phải là chị có thể đưa mày về hay không mà là chị không biết nhà mày ở đâu!''
Thằng bé cụp mắt xuống, không nói thêm lời nào.
''Được rồi, được rồi. Chúng ta sẽ từ từ tìm nhưng chị không chắc là sẽ tìm ra đâu đấy!''
Tôi bị dáng vẻ của nó buộc phải thỏa hiệp. Nghe xong thằng bé ngước mắt lên nhìn tôi. Tuy không quá lộ liễu nhưng tôi nhạy bén phát hiện đôi mắt thằng bé ánh lên chấm sáng nhỏ. Tôi dắt tay thằng bé đi mãi, đi mãi cảnh vật trước mắt dường như trở nên xa lạ tự bao giờ. Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một căn biệt thự xa lạ. Căn biệt thự rộng lớn khoác lên mình một màu đen huyền bí, đầy vẻ âm u, lạnh lẽo.
Căn biệt thự tỏa ra một luồng khí bức người, tôi bất giác run lên, tôi có một dự cảm chẳng lành...
''Đây là đâu?'' Tôi cảnh giác nhìn xung quanh:
''Hình như...chúng ta bị lạc rồi, phải làm sao đây?''
Thằng bé đưa mắt nhìn tôi, vẫn im lặng. Ngay giây phút ấy có lẽ do tôi quá bức bách, tôi bỗng nảy ra một ý định táo bạo. Không nói thêm câu nào, tôi nắm tay thằng bé từng bước một tiến vào căn biệt thự...Trong căn biệt thự có rất nhiều người, họ đi qua đi lại như những linh hồn vất vưởng không nơi nương tựa. Điều kì lạ là những con người này dường như không hề để ý tới chúng tôi. Khuôn mặt ai nấy đều vô cảm, lạnh lẽo tựa xác chết. Vào lúc tôi còn đang bàng hoàng không biết tiếp theo phải làm gì thì có một giọng nói vang lên, cũng xa xăm lạnh lẽo hệt như cảm giác nơi này mang lại: ''Cuối cùng cũng tới rồi!''
[IMG'> Tôi giật nảy mình, trước mặt tôi lúc này là hình ảnh một người đàn ông mặc áo choàng đen. Khuôn mặt bị bịt kín bởi chiếc mũ liền áo khiến tôi không cách nào nhận ra được diện mạo của người này. Tôi kìm nén sự sợ hãi, cất giọng thăm dò : ''Ừm...ông có biết đường về nhà chúng tôi không, chúng tôi bị lạc!''.
Người mặc áo choàng đen nghe xong bật cười, tiếng cười vang vọng như phát ra từ nơi sâu thẳm trong lòng đất: ''Cô bé, cô đã đưa được linh hồn của Tử Thiên về đây hóa kiếp. Nhiệm vụ của cô đã xong, nếu muốn quay về dương gian vậy...''
''Tử Thiên là ai? Cái gì mà hóa kiếp? Ông nói linh tinh gì vậy?''
Không đợi người kia nói xong, tôi nhíu mày hỏi.
''Xem ra...cô bé vẫn chưa hiểu chuyện gì. Vậy ta sẽ cho cô biết nơi đây là biệt thự '' Hắc Luân Hồi '', Tử Thiên chính là cậu bé bên cạnh cô, nó là một đứa trẻ chết oan dưới dương gian linh hồn không thể siêu thoát vất vưởng lang thang khắp nơi chờ người đưa về chuyển kiếp. Hôm nay cuối cùng nó cũng đợi được cô rồi!''
Tôi đã chết sững từ bao giờ, bàn tay đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tử Thiên cũng buông thõng. Chuyện này...rốt cuộc là sao đây?
Chợt một hồi chuông vang lên, thanh âm bình yên mà thanh tịnh nhưng vào lúc này lại