
Nếu Buồn Hãy Khóc Vào Mùa Đông
Tác giả: Kami
Ngày cập nhật: 22:53 20/12/2015
Lượt xem: 134154
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/154 lượt.
khiến đầu tôi vô cùng nhức nhối. Tiếng chuông lan tỏa khắp ngóc ngách trong '' Hắc Luân Hồi '' như mời gọi những linh hồn oan khuất trở về nơi dương thế. Cùng lúc đó cổng Sinh Tử xuất hiện, xung quanh phát ra vầng hào quang rực rỡ chói lòa.
''Tử Thiên ! Đến giờ rồi.'' Người mặc áo choàng đen cất tiếng nói u lãnh. Tử Thiên chầm chậm tiến tới cánh cổng Sinh Tử ấy, nhưng thằng bé chưa vội bước vào mà từ từ quay đầu lại nhìn tôi mỉm cười. Tôi có chút sửng sốt, Tử Thiên cười với tôi ư? Trong ấn tượng của tôi thằng bé chỉ luôn giữ vững sự trầm mặc cố hữu. Một lát, thân thể của Tử Thiên như bị những vầng hào quang vây quanh, biến mất không dấu vết.Bây giờ thì tôi tin những gì diễn ra trước mắt mình là thật rồi. Tôi mệt mỏi lên tiếng nhưng thanh âm lại vô cùng kiên định: “Tôi muốn về nhà.''
Tiếng cười ghê sợ ấy lại một lần nữa cất lên, lạnh lẽo tựa hàn băng: ''Được.''
Ông ta không nói thêm tiếng nào từng bước nặng trịch tiến lại một góc của '' Hắc Luân Hồi ''. Tôi lặng lẽ quan sát trong lòng không khỏi nổi lên một hồi cảnh giác. Lúc này tôi mới thực sự để ý, trong căn biệt thự rộng lớn này ngoài những linh hồn vất vưởng kia còn có thêm một chiếc giường, và lẽ dĩ nhiên nó cũng màu đen. Tôi còn đang không hiểu rốt cuộc người mặc áo choàng đen tiến lại chiếc giường đó có mục đích gì thì chợt thấy ông ta bất ngờ dùng một tay di chuyển chiếc giường.Theo đó, một chiếc cầu thang cũng từ từ xuất hiện.
''Đi theo ta''
Người mặt áo choàng đen cất lời rồi bước thẳng lên chiếc cầu thang đó.
Tôi từ đầu tới cuối kinh hoàng chứng kiến những gì đang diễn ra trước mắt thấy vậy cũng vội vã đi theo.
Một lát sau tôi dừng chân tại tầng trên cùng của '' Hắc Luân Hồi '', nói chính xác hơn đây đích thực là một sân thượng giữa không trung. Cảnh vật phía xa mờ mờ ảo ảo. Hoa anh đào tung bay trong gió tạo cho thị giác một xúc cảm thoải mái chưa bao giờ có. Tôi có chút ngẩn ngơ với khung cảnh hiện tại.
''Cô bé, lại đây!'' Người mặc áo choàng đen ra hiệu, tôi do dự tiến lại gần.
''Cô bé có nhìn thấy chiếc hồ cá vàng kia không?'' Ông ta chỉ tay xuống tầng không phía dưới.Tôi đưa mắt nhìn theo, quả thực phía dưới có một chiếc hồ cá vàng, không lớn lắm nhưng mơ hồ toát lên một luồng ma khí, tôi im lặng không nói gì.[IMG'>
''Muốn trở về dương gian cô bắt buộc phải trải qua kiếp nạn này. Cô chắc chứ?''
''Tôi chắc.''
Lần này tôi đáp không chút do dự. Đúng vậy, tôi thật sự muốn về nhà, tôi căm ghét nơi lạnh lẽo này.
''Được, hồ cá vàng kia là nơi cô phải nhảy xuống. Khi nhảy xuống cũng coi như cô đã chết, thể xác cô sẽ bị cá vàng rỉa sạch cho đến một ngày chỉ còn lại xương cốt. Linh hồn cô sẽ tận mắt chứng kiến tất cả những gì xảy ra với thân xác mình, cứ như vậy chờ đến một trăm năm sau cô sẽ được quay lại dương gian. ''Người mặc áo choàng đen cất giọng nói u lãnh, từng câu từng chữ như đập thẳng vào đầu tôi vô cùng đau đớn.Tôi không giấu nổi nỗi khiếp sợ: ''Một trăm năm, tại sao...lại lâu như vậy?''
''Cô bé yên tâm, một trăm năm tại ''Hắc Luân Hồi '' chỉ bằng một ngày dưới dương gian mà thôi!'' Người mặc áo choàng đen bật cười, lát sau ông ta liền biến mất.
Chỉ còn lại mình tôi đứng giữa khoảng không bao la, bốn phương tám hướng đều là hình ảnh hoa anh đào tung bay trong gió đẹp không sao tả xiết. Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà ngắm cảnh nữa rồi, tôi cần phải nhanh chóng trở về. Nghĩ vậy, tôi hít sâu một hơi từ từ nhắm mắt lại gieo mình xuống tầng không vô tận.Cùng lúc đó, linh hồn tôi thoát ra khỏi thân xác lơ lửng giữa không trung. Từng ấy năm sống trên đời, có mơ tôi cũng không nghĩ đến việc sẽ có ngày được chứng kiến bản thân mình chết như thế nào, vậy mà ngay lúc này đây tôi lại đang tận mắt nhìn thể xác mình nhẹ nhàng đáp xuống mặt hồ như một chiếc lá không sinh mệnh. Đầu tôi đập mạnh vào thành hồ, máu tươi hòa cùng nước hồ tạo nên một màu đỏ chói mắt.
...Ngày ngày qua đi trong ê chề, thân xác tôi bắt đầu có dấu hiệu thối rữa, cá vàng dưới hồ thi nhau rỉa thịt. Cho đến khi tôi thấy mình chỉ còn lại bộ hài cốt lạnh lẽo...
Thời hạn một trăm năm đã hết, chỉ trong một cái chớp mắt tôi lại một lần nữa xuất hiện trên tầng thượng của '' Hắc Luân Hồi ''vẫn với linh hồn ấy, vẫn với thân xác ấy. Tôi biết cuối cùng mình đã chờ được đến ngày trở về rồi. Trước mắt tôi từ hình ảnh những cánh anh đào tung bay trong gió chợt biến thành con đường đồng trở về nhà. Có trời mới biết tôi vui sướng đến cỡ nào. Đây đích thực là cảm giác thỏa mãn khi con người ta chết đi được sống lại.
Ánh tà dương đang dần tắt, thế gian như sắp bị màn đêm nuốt chửng. Tôi men theo con đường bờ máng chạy một mạch về nhà. Khoảnh khắc khi nhìn thấy căn nhà bé nhỏ của tôi, tôi chợt muốn khóc. Thì ra mọi thứ vẫn thân thuộc đến vậy. Tôi thấy bố mẹ cùng em trai đang ăn cơm, hình như không khí có vẻ căng thẳng. Không phải là tại tôi đó chứ? Tôi rón rén bước vào...
Quả không sai, khi nhìn thấy tôi mẹ tôi gần như nổi đóa