
Tác giả: Celia
Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015
Lượt xem: 134131
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/131 lượt.
Năm Quang mười hai tuổi, Minh cũng đã lên mười. Đó là quãng thời gian mà Quang thường xuyên phải đi tìm Minh ở những tiệm cho thuê truyện và cửa hàng điện tử. Quang nói, “Em lại trốn học đi chơi rồi. Nếu mẹ biết, mẹ sẽ đánh đòn đấy”.
Minh ngẩng đầu lên từ cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, chán nản hỏi lại, “Em thật không hiểu, học có cái gì hay ho mà anh cứ học suốt ngày được thế?”.
“Tất cả mọi người, ai mà chẳng phải học. Mẹ nói không học thì sẽ không có tương lai.”
“Vậy nếu tất cả mọi người đều học, thì tương lai của tất cả mọi người đều giống hệt nhau sao?”
Câu hỏi này, Quang của mười hai tuổi chưa thể trả lời được.
Khi Quang chuẩn bị học hết cấp ba, cũng là lúc Minh vừa vào lớp Mười. Quang luôn là học sinh ưu tú nổi bật trong lớp, còn Minh luôn là học trò cá biệt vang danh toàn trường. Nhưng Minh của thời cấp ba đã không còn trốn học để đi thuê truyện nữa, mà hầu như cậu chỉ ở nhà, ngủ rồi tập guitar. Hình ảnh Quang thường nhìn thấy mỗi khi tan học về nhà, chính là cảnh cậu em trai mình mặc áo may ô quần đùi ngồi trong phòng ung dung gảy đàn, mặc kệ cuốn số đầu bài trên lớp đã ghi chằng chịt toàn tên cậu trên đó. Đây là cảnh tượng không bao giờ Quang có thể quên được. Minh ngồi trên giường bên cửa sổ, vừa gảy guitar vừa hát.
“Bao nhiêu năm rồi làm gì và được gìNgày tháng sao vội đi đôi khi không như ýTrôi qua bao nhiêu năm nữaCó lẽ ta không ngây ngô như bây giờ
Bao nhiêu cho vừa từng ngày và từng giờCành lá sao lặng im như thôi không mong nhớCho ta bao nhiêu năm nữaCó lẽ bao nhiêu đây thôiCho ta nhìn thời gian trôi…”
Từng ánh nắng chan hòa nhạt nhòa của chiều tà bên cửa sổ hắt lên khuôn mặt Minh khắc họa lên bao ưu phiền không nên có của một cậu bé mới mười lăm, mười sáu tuổi.
Quang lặng lẽ đứng chờ cho tiếng nhạc hoàn toàn dứt hẳn mới đến bên giường, ngồi xuống, trút một hơi thở dài thườn thượt.
Minh khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi anh, “Các thày cô lại đến tìm anh hỏi thăm về em hả?”.
Quang nói, “Anh nói em bị ốm”.
“Em mới nghỉ có hai ngày thôi mà mọi người đã nhớ em đến thế rồi sao?”
“Thày giám thị dọa sẽ mời phụ huynh đấy.”
“Anh, anh học nhiều như thế, thành tích tốt như thế, tại sao vẫn còn do dự về việc chọn ngành học cho mình như vậy?”
Quang khẽ nhướng mày, đôi mắt xuyên qua khung cửa số hướng về một nơi xa xôi nào đó. Anh khẽ nói, “Mẹ nói, tay em rất dài, thích hợp làm bác sĩ. Nhưng anh nghĩ, tay dài, ngoài làm bác sĩ, còn có thể chơi đàn, còn có thể làm rất nhiều điều khác. Anh muốn thi vào trường Y, để mẹ không bắt em thi vào đó nữa. Anh dẫ suy nghĩ rất kỹ về câu hỏi năm xưa của em. Con người ta, ai cũng phải học, nhưng không nhất thiết là phải cùng chung một giáo trình. Ngoài trường lớp, sách vở ra, cuộc sống này cũng có thể dạy cho con người ta rất nhiều điều. Ngay cả cây đàn guitar của em, cũng có thể dạy em rất nhiều điều. Vì thế, nếu em có bất cứ gánh nặng gì, anh sẽ gánh nó thay em. Em cứ tự do làm những điều mà em thích, tự do theo đuổi ước mơ của em, theo đuổi cuộc sống mà em mong muốn”.
Minh hoàn toàn im lặng sau khi nghe xong những lời này. Câu không tỏ ra xúc động, nhưng cũng chẳng hề phớt lờ.
Nhưng cuối cùng, sức học xuất sắc như Quang vẫn không đủ để đỗ vào đại học Y như mong muốn. Tuy nhiên, anh không hề bỏ cuộc, vẫn kiên trì đợi một năm sau mới thi tiếp. Trong thời gian ở nhà ôn thi, Quang bất ngờ nhận được giấy gọi nhập ngũ. Mẹ anh ngày đêm lo lắng, khóc lóc vì không biết làm sao để chạy cho anh được hoãn kỳ nghĩa vụ này.
Bà đang ngồi khóc lóc kể lể, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại thì Minh đi học về. Mặc dù đã biết chuyện anh mình có giấy gọi nhập ngũ nhưng cậu vẫn rất điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Chính thái độ điềm nhiên khi cất xe đạp vào nhà, điềm nhiên cởi giày rồi chào mẹ ấy, đã khiến mẹ của cậu bực mình. Trong lúc quá phẫn nộ, bà đã tát cậu một bạt tai.
“Con như vậy mà được sao? Đó là tương lai của anh con đấy. Con có thể như người dưng thế sao? Sao tôi lại có đứa con như thế này cơ chứ?! Rốt cuộc thì con có phải con cái của cái nhà này nữa không?”
Bạt tai ấy khiến một bên má của cậu đau rát, nhưng cậu không nhăn mặt, cũng chẳng đưa tay lên xoa, chỉ nuốt nước bọt, lặng lẽ đi về phòng. Cũng đúng thôi! Dường như trong gia đình, chỉ có anh trai mới hiểu được cậu, thông cảm được cho cậu.
Minh ngắm nghía cây đàn guitar dựng ở một góc tường, nhìn nó chăm chú, một lúc lâu sau mới cầm lên, lấy túi da bọc lại cẩn thận rồi treo lên tường. Sau đó, cậu mở túi xách, lấy một tờ giấy, trên đó viết: Giấy đăng ký nghĩa vụ quân sự.Ngày Minh nhập ngũ, cả gia đình đều không hay biết. Khi Quang vào phòng gọi cậu dậy ăn sáng, chỉ thấy một mẩu giấy, trên đó viết:
Anh!
Cuộc sống mà em mong muốn thật ra rất đơn giản. Em không thích nhìn ngắm những con chữ cứng nhắc trong mấy cuốn sách giáo khoa. Em muốn nhìn thấy cuộc sống, nhìn thấy con người, nhìn thấy thế giới n