
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 22:55 20/12/2015
Lượt xem: 134198
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/198 lượt.
tay cầm một túi xách đính đá màu vàng.
Trông nó cứ như một pho tượng lạnh lùng nhưng quyến rũ, biết di động vậy.
******
Vũ đi công tác xa đã ba ngày ròng rã, có về đến cơ quan cũng
đã mười một giờ. Anh cố gắng kìm nỗi nhớ, tự giỗ mình cho
giấc ngủ được sâu... nhưng anh vẫn không ngủ được. Cắn răng, anh
dắt xe ra chạy đến phòng Giang, nhưng anh chỉ thấy được ổ khóa
to, lạnh lùng nằm giữa hai cánh cửa. Anh thất vọng về lại cơ
quan... Đêm đầu tiên... anh mất ngủ.
Sáng sớm, Vũ lại chuẩn bị hồ sơ đi công tác mới, lần này anh đi Đại Lộc.
Trên đó, sớm nắng, chiều mưa. Mưa tầm tã nhưng anh vẫn cố gắng hoàn tất công việc để về... Trong đầu anh chỉ có một câu
hỏi... ’’ Hôm qua Giang đi đâu không về, giờ đã về chưa ’’.
Mưa gió vô tình như muốn níu giữ chân Vũ lại nơi này, nhưng
không quản mệt nhọc, anh vẫn về... về nơi... có người con
gái... đợi anh.
Dù cho anh có tranh thủ về sớm bao nhiêu... thì ngay lúc này đây... đợi chờ anh vẫn là ổ khóa
lạnh tanh... không còn bóng dáng Giang nữa.
Tức giận... anh nhấn nút gọi.
- Alo.!
- Em đang ở đâu đó.?
- Anh Vũ hả, em Linh đây. Chị Giang đi Hội An chơi chưa về.
- Ở lại luôn hả...hả...hả ?
- Dạ!
- Chứ em đang ở đâu... ?
- Em đi chơi với bạn em ngoài ni rồi.
- Thế sao em cầm điện thoại Giang.?
- Em mượn để vào facebook.
Vũ nhìn điện thoại mình, màng hình đã tắt tối đen tự bao
giờ. Không còn cảm giác muốn tức giận... Vũ chỉ thấy cảm xúc trong lòng rối ren trăm bề.
Một bên là gia đình, công việc, một bên là người yêu anh.
Ba Mẹ anh rất cổ hủ, khó tính. Từ nhỏ đến tận bây giờ, chưa
việc nào anh làm trái ý Ba Mẹ. Ngay cả tình yêu cũng thế. .
Anh đã yêu Giang, nhưng tình yêu chưa kịp bền vững tận sâu trong
lòng thì đã lung lay. Khi nghe Ba Mẹ cấm đoán, anh đã cố ý vô
tâm, cố ý dối gian để Giang rời xa anh nhanh nhất...
Nhưng giờ đây, đối mặt với nội tâm và sâu thẳm con tim đang run
rẩy, anh mới thấy... anh yêu Giang đến mức nào... Anh muốn gặp
Giang, anh muốn bên Giang, muốn ôm Giang vào lòng, muốn kể cho
Giang nghe những suy nghĩ trong anh mà bấy lâu nay anh đã giấu...
Nhưng... .lúc này... Giang đâu...
Lại một đêm... sau ngày dài làm việc mệt mỏi, anh nằm trằn trọc mãi... không ngủ được.
Trưa mai, sau khi công việc kết thúc, anh chạy qua phòng Giang
ngay. Nhưng vẫn như cũ, Giang chưa về. Nỗi thất vọng ngập tràn
tâm hồn anh.Anh lầm lũi quay đầu xe... rời đi. Anh buồn... .Một
chữ buồn đơn giản nhưng chất chứa biết bao nhiêu điều... nào ai
thấu hiễu... .
- A... !Anh Vũ... anh đi đâu vậy.?
- Bé Linh, chị Giang về chưa... ?
- Về rồi anh, đang ở trên tiệm nét, anh có ra không... ?
- Không, kệ nó chứ...
Nói một đằng, nhưng làm lại một nẻo, Vũ lại chạy lên tiệm
nét tìm Giang. Tim đập liên hồi... lần này gặp lại, sẽ nói như thế nào đây. Tuy rằng nghĩ sẽ nói hết cho Giang nghe, nhưng...
Vũ... ngượng. Lòng tự trọng của Vũ, cái tôi trong Vũ lúc này
lại vô cớ mà chiếm cứ hành động, suy nghĩ của Vũ.
Dựng xe bên lề đường nhìn vào quán... vẫn mái tóc ngang lưng
dài mềm mượt, vẫn dáng người gầy gộc, nước da ngăm, . Giang
đang ngồi đó mà Vũ vẫn không dám gọi hay bước đến bên Giang...
Tại sao... ? Tại sao... ?.
- A... ! anh làm gì đứng đó...
Nói đoạn Giang chạy ra đứng trước mặt Vũ cười cười.
Vũ nhìn... Giang vẫn xinh xắn và vui tươi như ngày đầu tiên gặp Vũ... Người con gái vì yêu Vũ mà cửa sổ tâm hồn đầy mọng
nước đâu mất rồi... Vũ muốn được ôm nàng để anh ủi... Vũ muốn nói... ’’ Anh sai rồi’’.
Vũ ngẩn ngơ... ngây ngốc nhìn...
- Anh ăn trưa chưa... ?
- Chưa! anh mới ở cơ quan về đây thôi. Vũ trả lời một cách máy móc.
- Ưh, vậy anh đi ăn đi.
Thình thịch... thình thịch...
Tim Vũ như đập loạn nhịp... anh chua xót. Chưa nao giờ Giang thờ ơ với anh như vậy... chưa bao giờ Giang chưa quan tâm anh dù chỉ
một lần. Anh cố tỏ vẻ thản nhiên cười hỏi...
- Mấy hôm nay em đi đâu chơi vui vậy.?
Giang lại cười...
- Em đi Hội An... hihi.
-Chị Giang... ! Ủa, anh Vũ., lúc nãy anh nói không lại đây mà
Linh mới đi mua cơm về, híp mắt chọc ghẹo Vũ. Hình như chọc
hai người xấu hổ là niềm vui duy nhất của Linh vậy.
- Thôi... ! Anh về đi, em đi ăn trưa đã.
Nói đoạn, Giang lại cười, xoay người bướ