
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 22:55 20/12/2015
Lượt xem: 134201
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/201 lượt.
anh sao vậy... ?
- Mình càng kéo
dài sau này càng khổ thêm mà thôi anh à.! Vả lại, em quen anh
Nam rồi.một khi em đã nhận lời quen, em không muốn người em đã
quen phải buồn.
- Anh không tin, em lừa anh. Em quen thằng
Nam đó chỉ vài ngày, em nói em có tình cảm nhanh vậy sao. Vài
ngày em quen nó lại hơn nửa năm trời mình bên nhau sao. Tại sao
vậy, tại sao anh càng cố gắng, anh lại càng cảm thấy em như
muốn xa anh hơn, chưa cho anh cơ hội giải thích em đã đồng ý chia tay rồi... em quá áp đặc suy nghĩ vào anh. Anh muốn làm lại,
anh muốn đánh tan đi những nỗi buồn, những đau khổ của em và
thay vào đó là những ngày tháng tốt đẹp hơn. Mấy ngày qua em
không thấy anh khác sao, anh muốn tạo sự mới mẽ trong em, hãy
cho anh cơ hội, anh luôn nói với em như thế, sao em không hỉu anh.
******
Giang mệt mỏi, đau đớn nằm vật xuống giường... hai vành mắt đã đỏ hoe vì khóc quá nhiều. Bên ngoài trời đang mưa tầm tã, có
bóng người Giang yêu đang đơn độc đứng trong màng mưa.
- Anh không chịu nỗi nữa, anh điên rồi... anh xin lỗi mà. Tại
sao anh nói biết bao nhiêu lần mà em không thử tha thứ.
- Anh biết em đang khóc... em có yêu anh không... tại sao em lại phải khóc.
- Anh biết em đang đau lòng... em có yêu anh không... tại sao em lại đau lòng.
- Anh biết em yêu anh mà... nhưng vì cái tôi của em quá lớn, và em quá cứng đầu nên em không muốn thứ tha cho anh đúng không... ?
Gió gào thét trong màng đêm như muốn xua tan đi những lời thì
thầm lặng lẽ Vũ đang thầm thì cho Giang nghe... Mưa như muốn dằm tan từng chữ nhỏ, vụn vỡ không lưu lại gì để Giang nhớ. Giang
mở tung cửa... lòng muốn nói những lời nhẹ nhàng nhất xua tan
đau khổ trong anh... nhưng lại không nên lời...
- Anh về đi... đừng đứng đó, mưa ướt cảm lạnh.
Nói xong Giang cắn môi, đóng cửa quay vào phòng.
Vũ bàng hoàng giữ chặc tay Giang lại... ghì Giang vào lòng,
mặc cho mưa gió vô tình quất thẳng vào hai thân ảnh nhỏ bé.
Giang càng vùng vẫy, Vũ ôm cô lại càng chặc...
Nước cứ như vương đầy mặt... là nước mưa hay nước mắt Giang.
Lạnh lẽo không làm Vũ run rẩy... vì giờ, trong vòng tay Vũ đã có Giang.
Bao chông gai, trắc trở phía trước anh không sợ, vì lúc này... bên cạnh anh đã có Giang.
- Tha thứ cho anh... Anh không dám hứa sẽ làm em hạnh phúc mãi
mãi, nhưng anh đã chấp nhận bỏ cả tự trọng, bỏ cả cái tôi,
bỏ cả lòng tự ái thì anh sẽ làm những việc xứng đáng với
những gì anh đã bỏ ra. Anh biết, anh biết em đã không còn tin
anh, nhưng anh vẫn sẽ nói một lần nữa... Cho anh cơ hội, anh sẽ
làm lại tất cả.
’’Em nghe rồi... Em nghe rồi... em nghe
thật sự rồi... anh à... em không cần anh làm những gì cho em, em chỉ muốn anh quan tâm em nhiều một chút, một chút nữa thôi là
em mãn nguyện rồi. Em sẽ bên anh... nếu anh muốn trở thành ác
quỷ, em sẽ là tướng quỷ dưới tay anh... nếu anh muốn làm thiên
thần., em sẽ là thiên sứ vì anh mà mở đường... Đoạn đường
phía trước, mình sẽ cùng nắm tay vượt qua anh nhé... ! ’’
Giang như muốn thét lên những suy nghĩ trong lòng lúc này cho
Vũ nghe... nhưng vẫn cắn răng im lặng... Để... Bao nhiêu giận
giữ, bao nhiêu trách móc, bao nhiêu hờn ghen, bao nhiêu sợ hãi,
bao nhiêu suy nghĩ vì tương lai ngày mai Giang đã muốn quên mất
rồi... Lúc này... chỉ còn lại bao nhiêu nhớ nhung... bao nhiêu
khát khao được kìm nén như muốn thiêu cháy con người Giang dù
trong giữa trời mưa, gió rét. Giang ôm Vũ.
Hai người
nhìn nhau... . chỉ nhìn nhau thôi mà như nhiều hơn muôn vạn lời
muốn nói... . Giang nhắm mắt đón nhận một nụ hôn thật nhẹ
nhàng...
Thời gian như muốn dừng lại thật lâu để hai
người ôm nhau thật sâu... . Mưa không còn như muốn làm tan vỡ
điều gì nữa, gió không còn như muốn thổi bay đi điều gì nữa... tất cả lúc này như người mẹ hiền dịu, mỉm cười... .minh chứng cho một tình yêu vừa thăng hoa từ sau đổ vỡ.
Một trắc nghiệm nhỏ dành cho hai người của vị thần tình yêu chăng.
******
Bão đến... . Vũ không về.
Nắm tay nhau đi trên đường mưa, mặc cho bao người hối hả... Vũ
và Giang vẫn mĩm cười... Giang mua một ít đồ ăn, mua một ít đồ chơi... một buổi tối với cơm canh nóng hổi và tràn ngập tiếng cười. Nếu ngày mai bão đến... chắc cả hai sẽ không còn trên
đời này nữa, nhưng không ai suy nghĩ đến, cũng chẳng ai nói
đến...
Ba gọi điện bắt về... Vũ im lặng, tắt điện thoại, nhìn Giang và cười.
Lầ