XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lời Hứa Của Một Tomboy

Lời Hứa Của Một Tomboy

Tác giả: Diên Vĩ

Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015

Lượt xem: 134126

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/126 lượt.

/>- Chị, ra vườn hoa nhé! - Một giọng nam đều đều vang lên, đó là Thành - đứa em trai duy nhất của cô tại cô nhi viện.

- Ừm... Khụ khụ...

Cô định nói thêm vài câu nhưng một cơn ho dữ dội đột nhiên ập đến. Với lấy khăn giấy trên bàn, cô bụm miệng ho sù sụ. Cổ họng đau rát, cô ho dữ dội tới mức tưởng như xương sườn long hết ra.

- Vĩ, chị không sao chứ!? - Thành nói lớn trong điện thoại, sự lo lắng hiện diện rõ.

- Chờ tôi lát, ra ngay!

Cô cúp máy rồi vẫn tiếp tục ho. Cô đau tới mức xương muốn rụng rời, cuối cùng không chịu được nữa thổ ra một búng máu. Cô ngồi bệt xuống đất, vị tanh nồng vẫn còn nguyên trên miệng. Bệnh viện chuẩn đoán cô bị ung thư máu, sẽ chẳng sống được bao lâu; có lẽ đã tới giới hạn rồi. Dọn dẹp sạch sẽ, cô đóng cửa nhà ra ngoài. Lặng lẽ bước vào vườn hoa, cô mỉm cười chua chát rồi đi thẳng lên chỗ xích đu - nơi có một người con trai đang đứng chờ.

- Chờ lâu không!? - Cô mỉm cười vỗ vai Thành.

- Cho em ôm chị một lát nhé! - Thành xoay người lại ôm chặt lấy cô, một chút giật mình cũng không có.

- Lại sao rồi!? - Cô vỗ vỗ vài cái vào lưng Thành nhưng mày đã nhíu chặt lại, vị tanh từ cổ họng lại dâng lên.

- Chị có thể để Tuệ sỉ nhục mình như thế hả, đồ ngốc này!?

Cô lặng im không đáp, ý thức đã bị tước đi, cả người không còn chút sức lực dựa vào người cậu. Thành hơi nới lỏng vòng tay, cô đã như quả bóng xì hơi khụy xuống. Cậu vội vàng đỡ lấy cô.

- Vĩ!? Diên Vĩ, chị mau tỉnh lại đi! - Cậu không ngừng lay lay người cô, ánh mắt dấy lên sự sợ hãi tột độ. - Vĩ... Tô Diên Vĩ... Chị mau tỉnh lại cho em! Vĩ...

Mặc kệ cậu lay gọi thế nào, cô vẫn không đáp lại. Cả người cô lạnh toát, vẻ mặt bình thản như đã chết, khóe miệng xuất hiện một dòng máu tươi.Cậu run run ôm chặt lấy cô, nước mắt tuôn trào như đê vỡ. Vĩ của cậu, cô đã không còn nữa rồi... Thành khẽ lắc đầu ôm chặt cô hơn, miệng khẽ thì thào:

- Vĩ, chị có nhìn thấy không!? Vườn hoa sắp nở rộ rồi, lời hứa của chị sắp được hoàn thành rồi. Vĩ, hạn phúc mà chị thường chỉ cho em... tới lúc em nhận ra... nó đã là thứ quá xa xỉ rồi. Vĩ, chị có tin mình giữ được hạnh phúc ấy không!? Đồ ngốc này, vườn hoa vẫn chưa kịp nở, tình còn chưa tỏ mà người đã chằng còn đây...

Cậu cứ ôm cô hàng giờ như vậy trong vườn hoa, từng kỉ niệm chợt ùa về ngay trước mắt.

"- Cậu nhóc, em làm gì ở đây? - Vĩ chậm rãi ngồi xuống trước mặt một cậu bé đen nhẻm đang ngồi thu lu ở gốc cây.

- Em... em đi ăn xin. - Cậu bé khó nhọc ngước lên nhìn người trước mặt - một cô gái có mái tóc nâu cắt ngắn giống con trai, nước da trắng nổi bật với áo sơ mi kẻ caro và quần jean, ánh mắt ảm đạm thu hết mọi thứ xung quanh vào tầm nhìn nhưng cậu lại cảm thấy nó ấm áp lạ kì.

- Em tên gì!? - Vĩ không chút e ngại ngồi xuống ngay cạnh cậu bé, vẻ mặt cúi sát ân cần hỏi han.

- Thành, Vương Hải Thành. - Thành run rẩy đáp lại, cả người đã sớm bị mùi oải hương của cô bao phủ.

- Em có muốn đi cùng tôi không?

- * gật * Nhưng em không biết tên chị.

- Tôi tên Diên Vĩ, Tô Diên Vĩ. Em gọi là Vĩ thôi cũng được.

- Diên Vĩ!? Tên chị đẹp thật! Chắc chị cũng thích hoa diên vĩ nhỉ?

- Tôi bình thường thôi, oải hương là sở trường của tôi. Vậy chúng ta đi thôi! Đi về nơi gây dựng cuộc sống mới. - Vĩ chậm rãi đưa tay ra trước mặt cậu, ánh mắt lấp lánh ý cười.

- Vâng! - Nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, cậu nhoẻn miệng cười. "

Nhờ có cô, cậu mới có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay, mới thực hiện được ước mơ bao năm ấp ủ. Ân huệ ấy của cô, có lẽ cả đời này cậu cũng không đền đáp nổi.

" - Vĩ, năm nay chị đã hai tám tuổi rồi, còn không chịu gả đi sao?

- Cái thằng này, ai lại chịu lấy một đứa trai không ra trai, gái không ra gái thế này chứ?

- Vậy ế rồi, gả cho em thôi!

- Đang mơ hử!? Tôi đạp phát dí tường giờ.

- Vậy còn lí do gì nữa?

- Tôi còn một ước nguyện cuối cùng...

- Lại là lời hứa với Tuệ đó hả!? Vĩ, chị đừng cố chấp nữa. Em đã nói bao lần là Tuệ không có yêu chị mà...

- Tôi biết chứ! Nhưng tôi muốn hoàn thành ước nguyện ấy rồi mới đi cùng em được. Em hiểu không!?

- Thôi được rồi, coi như lần này thua chị. Em sẽ cùng chị hoàn thành ước nguyện ấy. Nhưng mà em cảnh cáo trước, chị mà cứ làm một mình rồi đổ bệnh là em cho cả vườn hoa thành tro nhé!

- Rồi rồi, em cứ như chồng tôi ấy!

- Có mà người hầu cho chị thì đúng hơn! Cóc khỉ! "

Vài ngày sau khi an táng Vĩ...

- Tuệ, em đến cô nhi viện gặp anh chút nhé!? - Thành đứng trước nấm mồ mới đắp gọi điện cho Tuệ.

- Thành, em đang bận chuẩn bị cho hỗn lễ. Anh không thể để khi khác sao? - Tuệ hơi sẵng giọng.

- Cho anh nửa tiếng!

- Được, lát gặp anh!

Thành cất điện thoại vào túi, cậu chậm rãi đặt bó hoa oải hương xuống trước mộ rồi cắm cho cô nén nhang. Xong xuôi, cậu lặng lẽ ngước nhìn bầu trời rồi mỉm c