
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 22:55 20/12/2015
Lượt xem: 134144
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/144 lượt.
Cô òa lên nức nở và ôm chầm lấy anh. Cô chưa bao giờ dám mơ tới một đám cưới, cô nghĩ, chỉ cần có anh kề bên là đủ rồi. Tiếng sóng biển tràn vào khung cửa sổ mở tung, hòa nhịp cùng tiếng khóc và tiếng cười hạnh phúc.
***
Cô tỉnh giấc. Phòng tối om, tiếng sóng biển vỗ ì oạp bên tai, len lỏi qua khoảng không của khung cửa sổ mở tung. Cô có thói quen để cửa sổ mở khi ngủ, gió sẽ lùa vào, đôi khi là vài hạt mưa hay tiếng sóng biển hằng đêm ru cô ngủ . Anh vẫn hay la cô về thói quen đó, nhưng cô không thể bỏ, đơn giản đó không chỉ là thói quen mà còn là sở thích. Cô yên lặng lắng nghe tiếng thở đều đều bên cạnh. Anh ngủ say sưa, một giấc ngủ có lẽ là không mộng mị gì, vì anh hay nói mớ mỗi khi anh mơ. Cô nhìn vào khoảng tối mà nơi đó là khuôn mặt anh và tưởng tượng ra gương mặt xương, đôi chân mày rậm của anh. Cô thuộc lòng từng đường nét đó, và cả những thói quen của anh, sở thích của anh, giọng nói của anh. Mọi thứ. Còn anh, cô không chắc anh có như vậy với mình không. Mà có quan trọng gì cơ chứ. Đàn ông, họ không cần phải để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy, họ chỉ cần ở bên cạnh người phụ nữ của họ mà thôi. Đêm nay anh ở bên cô. Nhưng còn đêm mai, rồi đêm mai nữa, những đêm mai nữa?
Cô đưa tay tìm điện thoại. Màn hình sáng lên báo ba giờ rưỡi. Cô nhanh tay tắt điện thoại vì sợ ánh sáng có thể làm anh thức giấc, mai anh phải đi sớm. Tiếng sóng biển vẫn đều đặn vỗ. Cô tự hỏi tiếng sóng biển lúc ba giờ rưỡi có khác tiếng sóng biển lúc hai giờ hay năm giờ hay không? Chắc chắn là có, vì mỗi con sóng được tạo nên mỗi lúc đâu có giống nhau, lúc sóng nhỏ, lúc sóng lớn. Mai anh đi sớm, lần nào cũng vậy. Anh phải đi sớm để còn kịp giờ đi làm. Lần nào cũng vậy, anh chỉ ngủ lại một đêm, rồi đi, rồi khi nào anh trở lại, cô cũng không biết trước.
đêm
Đôi khi cô giật mình nghĩ, sao mình lại sống như vậy. Sao cô lại chấp nhận sống một cuộc sống mà lúc nào mình cũng đứng phía sau. Đi ăn, đi chơi lỡ gặp người quen, anh giới thiệu cô là bạn, là đồng nghiệp, là họ hàng, là….đủ thứ mối quan hệ nhưng chưa có lần nào cô được giới thiệu đúng với tên gọi mối quan hệ của anh và cô. Sau mỗi lần như vậy, anh đều mua cho cô một món quà gì đó, để bù đắp lại nỗi buồn của cô. Một cái đầm. Một đôi giày. Một cuốn sách….đều là những thứ cô thích. Mỗi cái Tết đến, Cô lại giật mình săm soi trước gương vì thêm một nếp nhăn của tuổi già xuất hiện. Cô nhìn các bạn cùng lớp hay đồng nghiệp lần lượt lấy chồng, sinh con còn mình vẫn đeo đuổi một niềm mộng ảo xa vời. Cô chấp nhận nếu có lỡ bị phát hiện, mình sẽ bị gọi là bồ nhí, là phở, là phá hoại hạnh phúc người khác… Cô thở dài, nằm lắng nghe tiếng sóng biển hòa lẫn nhịp thở của anh.
Cô lại tỉnh giấc, nhưng vì ánh đèn ngủ mờ mờ, nhiêu đó cũng đủ làm cô tỉnh ngủ, vì cô rất nhạy cảm với ánh điện ban đêm, có lẽ vì vậy mà cô rất hợp với những khoảng tối. Cô thuộc về buổi tối. Người ta thường cảm thấy tràn đầy sức sống vào buổi sáng, khi một ngày mới bắt đầu nhưng cô chỉ cảm thấy tràn đầy năng lượng khi buổi tối bắt đầu.
- Anh xin lỗi, anh làm em tỉnh giấc phải không. Anh phải đi đây. Em ngủ tiếp đi, không cần tiễn anh đâu.
Lần nào anh cũng nói như vậy.
- Để em nấu cái gì đó cho anh ăn nha, anh ăn xong rồi đi, chạy xe đường dài đói bụng lắm.
Cô nheo mắt nhìn anh. Anh đưa tay vuốt tóc cô.
- Thôi, anh đi luôn đây. Em ngủ ngon nha, bé cưng. Anh đi. Lần nào anh cũng lò dò thức dậy đi sớm. Anh biết hễ có sáng thế nào cô cũng tỉnh giấc, nên lúc nào anh cũng chỉ bật bóng đèn ngủ nhỏ xíu. Cái ánh sáng vàng nhạt mờ mờ đó khiến anh đôi lần vấp phải chân bàn hay món đồ gì đó. Anh không cho cô ra tiễn, vì anh sợ cô sẽ lại thức đến sáng.
Anh đi. Và không bao giờ nói trước khi nào sẽ trở lại. Cô quen rồi, cô đã quen rồi, việc đó đã trở thành thói quen, nhưng không phải là sở thích. Thói quen có thể bỏ, tùy theo ta có muốn hay không, nhưng đã là thói quen thì không dễ dàng mà bỏ. Anh đi rồi, mới gần năm giờ sáng. Tiếng sóng biển ngoài kia vẫn vậy, nhưng tiếng thở đều đặn bên cạnh cô không còn nữa. Cô trở mình, vì một bên gối đã ướt đầm nước mắt.
Cô cuộn mình trong chăn, mũi nghẹt cứng ngắc còn trán thì nóng ran. Cái bệnh cảm xoàng xoàng này đã nặng hơn cô tưởng, đang đánh gục cô không thương tiếc, hai ngày xin nghỉ phép chắc không đủ cho hết bệnh. Cô chỉ ra khỏi nhà mua thuốc nổi ngày hôm kia, còn hôm nay cô không tài nào đi đâu. Tối không thể ngủ được. Ban ngày thì nằm vật vạ vì sốt. Cô cũng không nhờ ai giúp, vì mỗi khi bệnh đều có một mình, cô đã quen rồi. Có tiếng lách cách của ổ khóa. Cô ngóc đầu nhìn ra cửa. Cửa mở, và anh đứng đó,hai tay khệ nệ ôm một chồng sách. Niềm vui sướng tuôn trào trong cô như một dòng thác. Anh về. Anh về rồi. Cô không biết mình lấy đâu ra sức lực mà vùng khỏi tấm chăn, té nhào trong vòng tay anh, mặc cho mớ sách lộp bộp rơi xuống sàn. Không phải là cô lao vào vòng tay anh như trong phim vẫn trình chiếu, mà đúng thật là té nhào trong vòng tay vững chắc ấy. Cơn sốt làm cô m