Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mưa Đầu Mùa

Mưa Đầu Mùa

Tác giả: Kha Đình

Ngày cập nhật: 22:56 20/12/2015

Lượt xem: 134128

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/128 lượt.

̃ tới đó thôi tôi thấy rùng mình và hi vọng nó không nghe thấy tôi dong dỏng thách đấu,. nhưng nó đâu có điếc, nó hào hứng:

-Anh nói đấy nhé. Mà thi đấu phải có cá cược mới vui. Này nhé, nếu em thua em tình nguyện chở anh đi học bằng xe đạp trong vòng một tuần, còn nếu anh thua thỉ phải gọi em là “ chị” trong vòng một tháng.

Nghe đến thế tôi toát mồ hôi hột nhưng thấy vụ cá cược này mình bị thiệt tôi cố cãi:

-Không được, sao em chỉ có một tuần, anh tới một tháng.

-Thì anh là con trai cơ mà, cơ hội thắng của anh lớn hơn, thì khoảng cược kia anh phải chịu thiệt tí chứ. Còn bây giờ anh phải chở em tới trường, trời gần mưa rồi đó.

Liên nói lý làm tôi chẳng thể phản ứng, đành xuôi tay chấp nhận vụ cá cược nhiều rủi ro này.

Tôi ì ạch mãi cũng tới được đến trường. Tôi lấy làm quyết tâm lắm, nếu chiến thắng lần này tôi sẽ được nghỉ ngơi trong một tuần, tôi tha hồ thả mình theo mây gió, và hả hê nhìn Liên kì cạch đạp xe với bộ mặt đầy nhăn nhó, mà nghĩ mình cũng ác thiệt, ai đời một đứa con gái phải chở một đứa con trai bao giờ. Nhưng tôi mặc kệ, ai biểu nó hành tôi từ ngày tôi biết nó là ai và ngược lại, đây là dịp trả thù ngàn năm có một sao tôi bỏ lỡ cho được.

Các bạn biết không, tôi đã thua, thua trước một đứa con gái, Liên chẳng cho tôi thắng được một lần mặc dù tôi cứ tìm cớ này cớ khác để đấu lại, nào là tôi chưa chuẩn bị xong, nào là đổi từ bàn sang ghế, rồi thì tôi đổ cho là Liên chơi ăn gian...Rút cuộc tôi thất bại toàn tập, thua một cách thảm hại nhất có thể. Liên nhảy cẩng lên lần đầu thắng tôi, sang lần thứ hai thứ ba nó chẳng buồn làm như thế mà cứ chiều theo ý tôi lần này đến lần khác, đến lần thứ mười nó gạt phắt không vật tay nữa vì tay cả hai đứa đều rã rời sau cuộc đấu không cân sức. Và tôi biết, từ giờ sẽ phải gọi Liên bằng chị và Liên có quyền xem tôi là cậu em dễ bảo trong vòng một tháng

Mưa vẫn như trút nước, vài chiếc xe thấm nước chết máy, may thay xe tôi không dở chứng như thế.

-Sao lâu thế?

Tiếng lanh lảnh quen thuộc nghe sao mà chua chát. Tôi bực minh:

,-Đang nhức cả đầu còn phải đi đón em, không cảm ơn thì thôi ở đó mà còn....

Chưa dứt câu Liên chặn ngang họng:

Ý, là chị chứ cậu em!

Tôi giận tím mặt nhưng trời mưa mỗi lúc mỗi lớn.. Tôi đưa áo cho Liên nào ngờ nó đòi:

-Không, chị không mặc cái áo này đâu, chị muốn mặc cái áo cánh dơi kia kìa.

Nó chỉ chỉ tay vào cái áo mưa tôi đang mặc, tôi nổi cáu:

-Sao được, giờ cởi ra thì mất thời gian lắm.

Liên giậm chân giậm cẳng thình thịch hình như muốn đòi cho bằng được:

-Nhưng em thích, anh cho em đi.

Bao nhiêu ánh mắt của mấy đứa học sinh nhìn sang cứ tưởng tôi là anh trai mà ăn hiếp em gái, tôi đành cởi áo đang mặc đưa cho nó, tôi phán một câu:

-Con gái lớn rồi mà nhõng nhẽo như con nít.

Chiếc xe cub lại bon bon trở về trên con đường cũ, lại xé nước, nhưng lướt đi một cách chậm rải, những hạt nước bắn lên cả đầu xe. Hai đứa im lặng, mỗi đứa mỗi dòng suy nghĩ riêng. Lạ, con nhỏ này ngày thường cứ như cái máy nói, hết chuyện này đến chuyện khác vậy mà hôm nay, trên chiếc xe cub đời 50, trong cơn mưa ướt vai, nó im lặng Mà Liên chẳng bao giờ để tâm hồn tôi yên ổn quá năm phút, cái giọng lanh lảnh lại cất lên nhưng lần này nghe có vẻ êm tai:

-Hồi nãy, anh có nhận ra điều gì không?

Tôi lớ ngớ hỏi ngược::

-Nhận ra điều gì?

Liên cười mỉm:

-Thì em gọi Tần là anh rồi đó.

Tôi ngạc nhiên khi nhớ lại vụ cá cược:

-Nhưng, thời gian một tháng chưa kết thúc mà.

Liên lấp lửng:

-Em muốn kết thúc thì kết thúc thôi.

Tôi hỏi dồn:

Nhưng tại sao?

Liên bâng quơ như chính mình không biết đích xác câu trả lời:

-Chẳng vì sao cả, nhưng có khi là tại những cơn mưa đầu mùa.

Câu nói lấp lửng của Liên làm câu chuyện chìm dần vào cơn mưa trắng trời. Tôi ngoái đầu và bắt gặp đôi mắt ánh lên niềm vui, niềm hân hoan của người con gái tuổi mới lớn. Cô gái đùa nghịch với cơn mưa như những người bạn lâu ngày gặp lại. Tôi bất chợt thấy mình nóng ran dù trời đang rất lạnh. Từng giọt, từng giọt rơi vào cõi lòng cô độc, hạt mưa nhỏ li ti sao làm con tim tôi đau nhức. Tôi chợt nhận ra, mình đang ghen, ghen với mưa, ghen với người khách vô tình lướt qua trước hiên nhà nhưng đã mang th