Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Những Cuộn Len Rối

Những Cuộn Len Rối

Tác giả: Châu Frozen

Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015

Lượt xem: 134163

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/163 lượt.

Những lúc ấy, tôi thường nghĩ đến Giang. Giang, cậu ấy chứ không phải bất kì một ai khác. Giang đủ thân để quan tâm, đủ kiên nhẫn để lắng nghe và đủ tỉ mẩn để sắp xếp những sợi len bướng bỉnh đâu vào đó, gọn gàng như thể trước nay nó vốn vẫn thế.*****Giang dễ mến đến mức tôi đã nghĩ rằng chẳng có một cô gái nào lại có thể không thích cậu ấy được. Tôi thích Giang, sau rất nhiều len rối, nước mắt và cả những nụ cười. Cậu ấy không phải là người đầu tiên tôi thích, cũng không phải chàng trai cuối cùng khiến trái tim tôi khẽ chênh chao khi ở bên, nhưng cho tới giây phút này, tôi vẫn đang thích cậu ấy, với tất cả thương mến.

Tôi quen Giang từ những ngày đầu tiên tham gia khóa học tiếng Anh ở trung tâm với một cô giáo người nước ngoài. Những bỡ ngỡ ban đầu khiến tôi không theo kịp chương trình học, vài bài nghe trên lớp không đủ để tôi có thể hiểu được tất cả những gì giáo viên giảng. Và Giang là người duy nhất giúp đỡ tôi lúc đó, khi thấy tôi gần như muốn bật khóc sau giờ học. Rồi những buổi sáng ghé qua nhà cậu, vừa nhâm nhi cốc cà phê to bự nhiều sữa cậu pha vừa nghe băng bằng chiếc đài cũ kỹ. Thỉnh thoảng có những buổi chiều êm ả, chúng tôi nằm dài trên sàn nhà bộn bề sách vở, ngắm mây trắng lững thững trôi ngang trời và lắng nghe những ca từ buồn êm dịu của nhạc Trịnh Công Sơn. Chỉ thế thôi, và cậu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi tự bao giờ.

Tôi luôn muốn nói lời cảm ơn tới Giang, bởi tất cả những gì cậu đã lắng nghe, san sẻ cùng tôi, và hơn tất thảy là những khoảng thời gian im lặng cậu ngồi cạnh, không nói gì cả, chỉ đơn giản là ở bên. Tôi không quá xuất sắc khi ở trường, không quá xinh đẹp hay giỏi giang, đôi lúc bận rộn viết lách, đôi lúc không, thích uống cà phê Giang pha và ngồi đọc sách cạnh khung cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời êm ả của cậu.

Mọi người thường bảo tôi "sướng", "sướng" vì có nhiều bạn bè yêu mến. Mà có ai biết đâu, rằng giữa những người bạn ấy tôi tìm thấy rất ít những đồng cảm, dường như khi ở bên họ, những câu chuyện họ nói cười với nhau chẳng liên quan gì tới tôi, dù chỉ một chút xíu. Tôi tìm thấy mình lạc lõng giữa những gương mặt quen mà lạ, giữa những nụ cười giả dối, của chính mình. Tôi chẳng có lấy một người bạn đủ thân để có thể vô tư khóc cười, để có thể là chính mình giữa những ngày mệt nhoài. Ngoại trừ Giang.

Giang là người đầu tiên và cũng là người duy nhất hỏi han tôi khi nhìn thấy những giọt nước mắt chưa kịp để nắng hong khô trên gò má. Cậu kéo tay tôi ra khỏi lớp học ồn ã, bùng học một buổi và lang thang trên đê nhiều gió. Rồi, tôi kể cho Giang nghe về Nam, một cách thật tự nhiên. Nam là một người bạn từ thuở nhỏ, tôi mến cậu ấy lắm. Chẳng phải thứ tình cảm non nớt, trong trẻo giữa hai đứa bé năm tuổi nữa, nhưng cũng không đủ để gọi là "yêu" hay "thích". Thế mà tôi đã bật khóc ngon lành khi biết Nam có bạn gái mới. Bạn gái cậu ấy xinh lắm, hơn chúng tôi một tuổi, hát hay mà chơi guitar cũng rất cừ nữa.

Giang nghe mãi, im lặng rồi bật cười thật to, như thể tôi vừa mới kể một câu chuyện thật hài hước. "Cậu không thích Nam, đúng không? Nam là bạn thân của cậu, khi cậu ấy hạnh phúc thì theo lẽ dĩ nhiên cậu cũng phải vui mừng chứ?"

"Ừ, nhưng tự nhiên tớ thấy buồn, buồn lắm lắm, buồn ơi là buồn ấy."

"Rồi mọi chuyện sẽ qua, cậu chỉ việc về nhà và ngủ một giấc thật sâu, rồi lại ổn cả thôi khi ngày mai thức dậy và đón một ngày mới ấy. Bạn gái của Nam thì tất nhiên là bạn của cậu, có thêm một người bạn, có gì mà không vui?"

Giang thả tôi xuống trước cửa nhà, tối hôm ấy cậu gọi điện, kể rất nhiều chuyện buồn cười. Mọi muộn phiền của ngày hôm ấy cũng theo đó mà chạy đi mất. Sáng hôm sau, như Giang nói đấy, chỉ cần mở mắt ra và đón một ngày mới, rồi tất cả sẽ lại ổn thôi. Nỗi buồn sẽ qua nhanh ý mà, chỉ cần tin rằng vẫn có ai đó luôn ở bên cạnh bạn, như cách Giang đã ở bên tôi, thế là được.

Đã có đôi lúc tôi nghĩ nhiều về Giang, về một ngày có thể không xa, rồi Giang sẽ có bạn gái, giống như Nam. Và Giang có bạn gái thật, chẳng để thời gian cho tôi tìm ra đáp án cho những mớ cảm xúc hỗn độn trong mình.

Tự dưng nghe Giang nói cười qua điện thoại, hình dung ra gương mặt sáng bừng nụ cười của cậu, thấy mình chênh vênh, và như có gì đó khẽ vỡ. Những cuộn len không đâu vào đâu cứ bướng bỉnh rối tung lên, như thể có một bàn tay vô hình vò chúng lại với nhau. Thế đấy, và Giang chẳng còn ở yên mãi đấy, tỉ mẩn tìm ra điểm thắt nút của những sợi len rối nhiều màu ấy nữa.

Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất tôi nghe Giang kể về Lan, về một cô bạn có nụ cười tươi như nắng ấm và thích mặc những bộ váy dài nhẹ nhàng. Chúng tôi đã từng hẹn ước, rằng sẽ không bao giờ kể cho nhau nghe nhiều về người yêu của mình. Nhưng tôi nghĩ, hẳn Lan phải dịu dàng lắm, có khi còn khéo tay và biết quan tâm tới Giang nữa. Chẳng phải tôi, ngoài việc bắt cậu ấy gỡ mãi những cuộn len rối nhiều màu và ngồi nghe hàng tỉ thứ chuyện không đầu không cuối của mình.

Nhớ sinh nhật Nam, tôi


pacman, rainbows, and roller s