XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sao Không Giữ Em Lại Bên Anh?

Sao Không Giữ Em Lại Bên Anh?

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 22:55 20/12/2015

Lượt xem: 134154

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/154 lượt.

õ tiếng thở dài đầy vẻ nuối tiếc của Việt và cô biết Việt đang nhìn cô.

- Em về đây.

Thùy đứng dậy, đưa tay vuốt ngược mái tóc rối bời. Việt cũng đứng dậy theo, sát lại gần cô, vuốt những sợi tóc cô bay trong gió. Hơi thở Việt gấp gáp nóng hổi, Thùy nghe rõ con tim anh đang đập loạn nhịp theo. Việt nhìn vào đôi mắt Thùy không chớp mắt. Cô thấy lại hình ảnh của gần 10 năm trước, khi họ còn là sinh viên. Những ngày vui và hạnh phúc nhất. Thùy vội tránh ánh mắt Việt và quay lưng đi.

- Để anh đưa em về.

Quãng đường ngắn, không ai nói một lời nào mà con đường vẫn chẳng dài ra thêm. Thùy nghe rõ Việt nín thở, nhiều lần muốn nói ra điều gì đó rồi lại thôi. Đến cổng nhà ông nội Thùy, cô nán lại không vào nhưng vẫn lặng im. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Hai người cứ đứng như thế mà giữ cho không khí im lặng đến tuyệt đối. Việt chốc chốc lại quay ra nhìn Thùy rồi quay đi, cố nén tiếng thở dài mà vẫn buông ra thật khẽ.

- Em vào đây. Chúc anh ngủ ngon.

Thùy cười với Việt như vẫn thường cười với các khách hàng mỗi ngày rồi quay lưng vào nhà. Cô không chờ Việt đáp lời, mà bước vào bậc thềm nhà bỏ Việt đứng đó. Không biết bao lâu sau thì Việt bỏ đi, Thùy cũng không cố nhìn ra...

... Thùy mặc chiếc váy cưới trắng bước đi trên con đường trải đầy hoa mà dài hun hút. Trời đất tối sầm lại mà giông bão kéo đến trút xuống trên đầu, xung quanh bốn bề vắng lặng mà chẳng hề có một chỗ trú chân. Thùy muốn hét lên gọi lớn tên Quân mà không sao làm được. Thùy biết Quân không cho phép mình yếu đuối, lúc nào cũng phải kiên cường, phải mạnh mẽ mà bỏ qua mấy thứ cảm xúc trẻ con không cần thiết. Cô ú ớ, mồ hôi vã ra rồi giật mình thức giấc. Thì ra chỉ là giấc mơ.

Thùy lại thiếp đi và chìm vào giấc mơ như ban nãy. Cô mải miết đi dưới trời mưa mà nước mắt dàn dụa, hoang mang đến cực độ. Trời mưa mỗi lúc một lớn hơn, bầu trời cũng mỗi lúc một tối dần. Cô luống cuống như muốn quỵ ngã thì thấy có tiếng thở nóng hổi gấp gáp, nghe rõ cả trái tim đập mạnh sát bên mình. Ánh mắt ấm áp nhìn vào trong đôi mắt cô. Ánh mắt của của một người xa lạ. Người đàn ông nắm lấy tay Thùy, bàn tay lớn che mưa trên mái đầu cô ướt sũng. Trời ngừng mưa mà nắng lên. Thùy biết là mình đang mơ nên cố gắng vùng dậy thoát khỏi giấc mơ ấy. Bà nội vẫn nằm cạnh cô thở đều đều. Đồng hồ chỉ 12h đêm. Hoảng sợ, cô không dám ngủ tiếp.

Cô đơn kéo đến, Thùy suy nghĩ mông lung. Chiếc áo xanh biển Thùy đang mặc khiến cô càng thêm xanh xao dưới ánh đèn từ phòng trong hắt ra. Cô định thần lại rồi lại nghĩ miên man vu vơ. Những suy nghĩ đan xen giữa Việt và Quân. Thật tội lỗi khi so sánh chồng sắp cưới của mình với một người khác, lại là bạn trai cũ. Thùy nhắn tin cho Quân:

- Anh ngủ chưa?

- Anh chưa. Anh vừa xem lại mấy tập hồ sơ. Em ngủ sớm đi, anh đi ngủ đây.

- Em vừa gặp cơn ác mộng sợ quá, không dám ngủ nữa.

- Em cố ngủ đi, thức khuya nhiều không tốt đâu.

Một ngày đầy nước mắt, nước mắt lại vô cớ rơi ướt đầy mi mắt Thùy. Cô biết mình bị trầm cảm đã hơn một năm nay, cô đổ lỗi cho áp lực công việc khiến mình stress. Kể từ ngày có Quân, cô chưa từng khóc nhưng cũng chưa bao giờ có thể cười thoải mái. Không giận hờn, không ghen tuông. Những buổi hẹn hò chỉ có giấy tờ, laptop và bàn về công việc. Trong 2 năm đó, Quân cũng chỉ nói yêu Thùy một lần duy nhất, là lần đầu tiên anh ngỏ lời yêu.

Cũng có đôi lần tôi hỏi Anh "Anh có thích em không?" thì Anh thường gạt đi ngay "Em hỏi gì mà ngớ ngẩn thế?". Có lẽ là Thùy cũng ngớ ngẩn thật, đi tìm một sự yên thân, bình ổn mà đặt tên cho nó là một loại của tình yêu. Giá mà ngày đó Việt giữ cô lại, không để cho cuộc sống này cuốn tình yêu cô đi mất. Có lẽ khi đó, Việt cũng đã không còn yêu cô, hoặc cũng có thể Việt quá yếu đuối nhu nhược. Nhưng dù sao bây giờ thì đã muộn mất rồi.

Thùy biết mình không xinh, không tài giỏi và cũng không dịu dàng nên Thùy đã cố gắng trở nên biết điều trước tất cả mọi người, tất cả mọi việc. Thùy dám từ bỏ tất cả những gì mình theo đuổi để trở về là người phụ nữ của gia đình, dù rằng Thùy luôn tự tin trong công việc cô đang làm. Dù rằng luôn cười, luôn tỏ ra điềm đạm chín chắn nhưng cũng có lúc cõi lòng Thùy vỡ òa bởi sự yếu mềm mong manh không có chỗ dựa. Thùy thấy mình chới với giữa khoảng không vô định. Thùy biết điều bởi vì Quân không bao giờ làm gì có lỗi. Nhưng có lẽ hôn nhân và tình yêu là sự tự nguyện chứ không phải là chấp nhận. Và có lẽ đã đến lúc Thùy cần phải biết mình nên làm gì.

Quân không may bị tai nạn gẫy xương đùi phải nằm một chỗ nên tạm hoãn đám cưới lại. Thùy vẫn qua lại nhà Quân từ sớm trước khi đi làm, rồi lại ghé vào chỗ Anh đến tận khuya mới về. Suốt mấy tháng trời chăm sóc Quân rồi lo việc ở công ty vốn đã bộn bề khiến cô như muốn đổ gục. Thùy ngồi sát lại bên Anh, chỉ mong được Anh vỗ về một chút, đôi mắt cô nặng trĩu đã díu lại vì thiếu ngủ. Anh vẫn mải mê với đống tài liệu cô mang từ công ty về:

- Hạng mục này thiếu bản kê