
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 22:55 20/12/2015
Lượt xem: 134155
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/155 lượt.
khai chi tiết, ngày mai em nhớ bổ sung thêm vào nhé.
Thùy quay lại nhìn Quân, đôi mắt hoe đỏ đã muốn khóc.
- Em sao thế? Đừng nói là em định khóc đấy nhé.
Thùy cố nén lại mà những giọt nước mắt vẫn trào qua khóe mắt rơi xuống má nóng hổi. Giọng nói vẫn nấc lên.
- Em thực sự rất mệt mỏi, anh có biết không?
- Anh biết là em mệt mỏi nhưng bản hợp đồng này rất quan trọng. Mình không thể lơ là được.
Thùy lặng im nhìn Quân rồi bật khóc. Trong làn nước mắt nhạt nhòa, cô thấy mặt Quân đỏ dần lên, anh bắt đầu nổi nóng:
- Em đừng lấy nước mắt ra có được không? Anh biết là em mệt nhưng em tưởng anh không mệt à? Bao nhiêu việc phải lo mà Anh cứ phải ngồi ở nhà như thế này, Anh cũng mệt mỏi lắm chứ.
Cô nín tiếng thở sâu mà như đứt đoạn. Cảm giác bối rối khó xử lẫn mệt mỏi. Việt vẫn luôn quan tâm đến mọi người như thế, nhớ đến từng sở thích và thói quen. Việt luôn làm cho người khác có cảm giác dễ chịu. Nhưng tại sao? Tại sao ngày ấy Việt không giữ cô lại ở bên khi cô vẫn còn cần tới Việt? Thùy cười, trong lòng thấy ấm áp khi Việt vẫn còn quan tâm đến mình.
Rồi Thùy nghĩ đến Quân. Chưa bao giờ Quân nói với cô hai tiếng "cảm ơn", chưa bao giờ dành cho cô một lời khen và cũng chưa bao giờ mua cho cô một món quà nào cả. Anh cũng thường tỏ ra không thích mỗi khi cô mua cho Anh bất cứ một thứ gì. Thùy khẽ thở dài. Trong mắt Việt thì cô vẫn nhỏ bé mong manh, còn đối với Anh thì cô lại luôn là người mạnh mẽ như những gì cô tỏ ra bề ngoài. Cô gục đầu xuống, chống tay lên trán như thể nếu không làm vậy thì cô sẽ gục luôn xuống mà không gượng dậy được nữa. Giọt nước mắt lại như muốn trào ra.
- Em uống nước đi.
Tiếng chiếc cốc đẩy gần lại phía Thùy. Cô chưa kịp ngẩng lên thì Việt đã đặt chiếc khăn vào trong bàn tay cô. Thùy cầm lấy chiếc khăn với vẻ mệt mỏi, chợt nhận ra đây là chiếc khăn cô tặng Việt ngày xưa. Thấm vội giọt nước mắt chưa rơi ra, cô cố cười tỏ ra mình không sao:
- Anh vẫn giữ chiếc khăn này à?
Việt như không nghe thấy câu hỏi của cô, từ tốn nói:
- Em cứ khóc nữa đi.
Nụ cười Thùy vỡ vụn, cảm tưởng như khuôn mặt mình méo xệch lại khi nghe Việt nói. Những ngày xưa có Việt, Thùy luôn được khóc mỗi khi buồn và luôn có một bờ vai Việt sẵn sàng bên cạnh. Cô cắn chặt môi quay đi mà không để ý là Việt đã sát bên mình. Việt kéo cô tựa vào mình, vuốt khẽ lên mái tóc cô:
- Em cứ khóc đi. Rồi em sẽ thấy thoải mái hơn.
Thùy không khóc nữa nhưng cứ để như thế, dựa vào vai Việt cho đến khi thiếp đi, cảm giác bình yên vô hạn. Đã lâu lắm rồi Thùy mới có cảm giác bình yên như thế?
Sáng hôm sau, Thùy vẫn chuẩn bị đồ ăn sáng và mang đến nhà Quân. Cho dù có thế nào thì Thùy cũng đã chọn Quân, cô không thể phụ lại Quân dù là vì bất cứ lý do gì. Nhưng Thùy vẫn không biết phải nói gì với cô nên chỉ lặng im mang đồ ăn đến giường rồi đỡ anh vào nhà tắm. Sau khi dọn dẹp xong, Thùy lặng im đi làm. Đến chiều, sau khi tan sở Thùy lại về nhà Quân. Cô mang về bản kê khai chi tiết cho hạng mục trong hợp đồng anh yêu cầu hôm trước. Rồi nấu ăn, dọn dẹp và giặt giũ. Những việc nhạt nhẽo của trách nhiệm, không còn hào hứng đầy tình yêu thương.
Thùy gần như im lặng hoàn toàn trong suốt thời gian sau đó. Kể cả với Việt hay với Quân. Thùy bỗng như một hòn đá trơ lỳ, không có cảm xúc. Cô không muốn làm đảo lộn cảm xúc Việt, lại càng không muốn làm rối bời cảm xúc Quân. Có lẽ lúc này, lặng im là tốt nhất. Bởi có lẽ chỉ bắt đầu mở miệng ra thì những cảm xúc trong lòng sẽ trào ra không thể nào ngăn lại được.
Cô không muốn mình vì nông nổi mà phá vỡ những quy luật và nếp sống sẵn có. "Đã bước chân ra đi thì đừng bao giờ quay trở lại". Cô đã bỏ Việt đi thì cô không thể nào cho phép mình quay trở lại, dù Việt có đợi chờ. Và cô đã chọn Quân thì không thể nào bỏ Quân mà ra đi.
Anh à. Em muốn đi công tác bên Singapore một năm, để học hỏi thêm kinh nghiệm, được không?– Thùy hỏi Quân, đôi mắt cô nhìn sâu vào trong đôi mắt anh, mong tìm thấy một sự níu kéo.
Ừ, em nên đi. Như vậy thì tốt cho công việc của em. - Giọng Quân thản nhiên như không hề có ý giữ Thùy lại.
Chưa lúc nào Thùy lại cảm thấy yếu đuối như lúc này, cảm thấy mong manh như chiếc lá bị cuốn trôi theo dòng nước. Sao Quân không giữ Thùy lại? Tại sao? Tại sao? Đến ngày Thùy gần đi, Thùy gọi cho Việt:
Em sắp đi Singapore khoảng một năm, Việt ạ.
Bao giờ em đi?
Việt chỉ hỏi Thùy có thế, rồi chuẩn bị cho Thùy những thứ cần thiết, sẵn sàng tiễn Thùy đi.
Ngày Thùy đi, trời đổ mưa tầm tã. Thùy chạy ra ngõ, những giọt mưa xối xả táp vào mặt cô. Tiếng sấm sét làm cho Thùy giật mình, sợ hãi. Cô luống cuống như muốn quỵ ngã thì thấy có tiếng thở nóng hổi gấp gáp, nghe rõ cả trái tim đập mạnh sát bên mình. Ánh mắt ấm áp nhìn vào trong đôi mắt cô. Ánh mắt của của Quân. Anh nắm lấy tay Thùy, bàn tay lớn che mưa trên mái đầu cô ướt sũng. Thùy mỉm cười, bối rối khi anh dắt tay cô kéo