
Tác giả: Dạ Nguyệt
Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015
Lượt xem: 134142
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/142 lượt.
Điểm cuối cùng trên con đường học vấn của mình, Phương đã chọn mảnh đất Quy Nhơn, một thành phố được người đời xưng tụng là nơi địa linh nhân kiệt, đất võ trời văn, nơi bắt nguồn của những hồn thơ bay bổng lãng mạn.
Cho đến hôm nay, Phương đã ở Quy Nhơn được ba năm. Trong ba năm ấy, cô khép bản thân mình vào một khuôn khổ định sẵn, ít giao lưu và cũng ít đi đây đi đó.
Có thể nói rằng cuộc sống của Phương vô cùng buồn chán và tẻ nhạt. Mỗi đêm đến cô thường ra ban công đứng ngẩng người hoặc có khi lại đưa mắt nhìn về nơi xa xôi vô định nào đó. Trông ánh đèn thành phố sặc sỡ sắc màu, tiếng cười nói của mọi người lần lượt truyền đến tai thì lòng cô lại dâng lên cảm giác xót xa mà trống trải.
Thành phố Quy Nhơn đối với Phương quá đỗi xa lạ vì cô không đi nhiều mà cũng không tiếp xúc nhiều. Cô nghe người ta thường nói "Học ở đâu thì sẽ yêu nơi đó, nó giống như quê hương thứ hai của mình vậy!" Sẽ là như thế thật sao? Bản thân Phương cũng muốn đi tìm một đáp án cho câu hỏi ấy.
Tối nay cũng thế, đứng ở trên cao nhìn về phía biển, Phương nghe được tiếng sóng rì rào vỗ đập vào bờ cát, trong lòng xuất hiện sự nao nao khó tả. Nó thôi thúc Phương đi đến, một bước rồi hai bước, cho đến khi Phương tự giác được thì mình đã đứng ở trước biển.
Những cơn gió đêm thổi vào bờ thật mát lạnh, nó làm cho con người ta thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Sóng cuộn trào như đang trở mình đứng dậy. Từng đợt sóng liên tiếp xô đẩy nhau vào bờ rồi lại nối nhau ra xa, chúng sẽ đến với đại dương bao la kia, được vui đùa nhảy múa thỏa thích.
Lần bước đi dạo trên bãi cát dài, cô phát hiện được nhiều điều rất hay. Có nhiều người thích đi dạo biển, họ ngồi trên cát vừa hóng mát vừa nói chuyện. Cả những đứa trẻ con, chúng nghịch ngợm rượt đuổi rồi thi nhau bắt dã tràng. Nhịp sống của mọi người quá sôi nổi, quá nhộn nhịp đến mức Phương cũng muốn hòa vào nó. Nhưng vì sao trước đây Phương không hề để ý đến điều này, phải chăng là do cô thờ ơ, vô cảm với tất cả, không thấy được cái hay, cái đẹp đang diễn ra trước mắt mình.
Phương thả hồn mình trong gió biển bao la, cô nhắm mắt cảm nhận mọi thứ. Và rồi ở đâu đó cô nghe được tiếng hát vang vọng. Tiếng đàn, tiếng hát, cả tiếng sóng hòa quyện vào nhau tạo nên một bản giao hưởng rất độc đáo, sâu lắng dễ đi vào lòng người.
Phương cố gắng nhìn chung quanh, cô muốn tìm ra người đang hát ấy. Đến khi tầm mắt chợt dừng lại bên bậc thang ngăn cách gần đó, là một chàng trai cao gầy đang ôm đàn chiếc đàn ghi ta trong lòng, miệng còn nở nụ cười rực rỡ. Phương từ từ bước đến, ánh mắt vẫn không rời khỏi chàng trai kia. Không hiểu sao ở chàng trai này, Phương cảm nhận có một điều gì đó vừa quen thuộc vừa gần gũi mà không thể nói nên lời.
Mỗi lúc một đông, mọi người thi nhau đổ đến nghe hát. Âm thanh trầm ổn vang lên trong đêm tối, nó đọng lại rất nhiều trong tâm trí của Phương.
"Anh chờ em nơi phố biển, chờ em trong ánh nắng ban mai, chờ em khi hoàng hôn khuất lặng. Thành phố này, chúng ta đã gặp nhau, là kí ức anh sẽ luôn nhớ mãi, nhớ về em..."
Tiếng hát ấy thật sự rất hay, nó làm Phương chìm đắm hòa theo giai điệu và lời hát mà không để ý rằng mọi người đã vãng từ khi nào. Cho đến lúc bên tai truyền đến một giọng nói, Phương mới chợt tỉnh.
- Này, cô thật sự là cô gái năm đó mà tôi gặp rồi.
- Tôi, không... phải đâu, chắc là anh đã nhận lầm, chúng ta chưa bao giờ gặp nhau cả.
Du vội vàng khẳng định chắc nịch.
- Chắc chắn là cô, tôi không thể nào nhìn sai được. Dù thời gian có qua lâu nhưng cô là người duy nhất đã làm tôi khắc sâu trong trí nhớ.
Phương có hơi bất ngờ với lời nói của Du, là cô đã quên hay bỏ sót đoạn kí ức nào ư? Thật sự là cô không thể nhớ ra người đang đứng trước mặt mình là ai. Phương đưa mắt nhìn lại lần nữa, cố gắng tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc trước đây nhưng không có kết quả. Phương hướng về phía Du lắc đầu rồi cười.
- Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ được. Có một điều rất lạ, ở anh tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Trong đôi mắt Du bỗng hiện lên một tia vui mừng, khóe miệng cũng theo đó mà cong lên. Du lấy tay sờ lên mặt mình, dường như nhớ ra điều gì, sau liền đáp lời.
- Đúng rồi, bây giờ tôi rất khác, không còn như hai năm trước nữa, cô nhớ không ra là đương nhiên. Còn đối với tôi có cảm giác quen thuộc là vì chúng ta đã từng gặp nhau.
Phương hơi ngượng ngùng và cảm thấy có lỗi, muốn mở miệng xin lỗi lại ấp a ấp úng, chẳng thể nói thành lời. Người mình từng gặp cô cũng có thể quên, vậy còn những điều gì đã bị cô cho vào quên lãng nữa.
Phương thấy bản thân mình thật tệ.
- Anh...có thể cho tôi biết tên không? Còn việc của hai năm trước ra sao, tôi muốn biết về nó, làm ơn!
Không hờn dỗi, không trách mắng, Du vẫn tiếp tục cười. Nụ cười ấy như ngưng đọng lại trong không gian và cả thời gian. Nụ cười dịu dàng đến mức Phương muốn chiếm giữ cho riêng mình.
Màn đêm thăm thẳm, nhờ có nụ cười của ch