
Tác giả: Mèo Vớt Trăng Sáng
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134870
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/870 lượt.
Thương Nhân Vũ Khí Trong Ống Kính
Khi mặt trời bắt đầu ngả về tây, Đường Mật trèo lên sườn núi, ngắm nhìn mảnh đất màu đỏ tươi phía dưới. Đất đỏ bao la dưới vách núi thỏa sức trải rộng, tựa như một ngọn lửa thiêu cháy sạch mọi thứ trên đường nó đi qua cho tới tận chân trời, mà ở chân trời, sa mạc lại viền thêm cho đám lửa cháy lan rộng kia một vòng mỏng manh màu vàng. Bụi gai xám trắng cùng những gai nhọn lỉa chỉa, như bộ xương nhỏ vụn rải rác trên đất đỏ cát vàng, mang theo vẻ đẹp đau buồn thê lương. Thung lũng Great Rift nổi tiếng ở Đông Phi đến đây sẽ từ biệt rừng rậm để tiến vào sa mạc, sau đó xuyên qua cao nguyên đến Biển Đỏ. Vùng này được gọi là "Nơi bị Thượng Đế lãng quên", bởi vì gió khô nóng của sa mạc đã cướp đi nguồn nước quý báu, dưới đất kín mít những gò mối cùng cát đá, ngoại trừ một số ít thực vật chịu được hạn ra thì cũng không thấy có thêm gì khác.
Khung cảnh trước mắt bao la mà tráng lệ, có cảm giác vào ống kính sẽ rất tuyệt, nhưng Đường Mật cũng chưa vội cầm máy chụp hình lên, mà chỉ lẳng lặng ngồi xuống nghe tiếng gió thổi bên tai. Gió Đông Bắc từ bãi đất cao ùa tới tương đối mạnh, làm cho màng nhĩ "ù ù" rung động, trong tiếng gió gào thét còn xen lẫn đôi chút tiếng than khóc như có như không, yếu ớt lại rõ ràng, từ rừng cây phía sau truyền đến, từng đợt từng đợt đánh vào tâm linh cô, cô không tự chủ được ôm chặt hai chân, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, cố nén kích động muốn rơi nước mắt, không dám lắng nghe nữa.
Đó là tiếng khóc của đàn voi, chúng đang vì đồng bạn chết đi cử hành "Tang lễ". Mỗi khi có một con voi chết đi, những thành viên trong gia tộc của nó sẽ định kỳ đến vây quanh bên thi thể, vừa vây quanh vừa phát ra tiếng kêu gào thảm thiết giống như tiếng than khóc, mãi cho đến ngày, thi thể hóa thành xương cốt, chúng mới làm vỡ xương cốt thành từng khúc nhỏ mang tới một chỗ sâu trong rừng rậm dùng bùn đất lấp lên. Nghi thức mai táng kỳ lạ của loài voi Châu Phi này làm các nhà động vật học cảm thấy kinh ngạc cùng thương xót, thì ra trong lĩnh vực tình cảm, không chỉ có loài người, mà động vật cũng giống như chúng ta, cũng sẽ vì đồng bạn chết đi mà bi thương khổ sở, phương thức biểu đạt tình cảm của chúng ta cũng không cao quý hơn chúng bao nhiêu.
Cho nên Đường Mật cũng thường xtự hỏi một vấn đề thế này, rốt cuộc là động vật có nhân tính, hay là con người có động vật tính? Trên đường xuyên qua khu rừng, cô nhìn thấy không ít thi thể voi, ngà bị cưa mất, trên người đầy vết đạn, có vài cái xác đã thối rữa lộ ra xương sườn trắng hếu, nhưng đôi mắt màu xám đã từng xinh đẹp vẫn đang mở to, bi ai, sợ hãi cùng khó hiểu tràn ngập trong thủy tinh thể đục ngầu, sáng ngời nhìn chằm chằm bầu trời xanh thẳm, giống như đang chất vấn vì sao thứ cướp đi tính mạng của mình không phải mãnh thú hay bệnh tật, mà lại là từng viên từng viên đạn nhỏ bé cùng với những khuôn mặt tham lam ở phía sau nó.
"Ngài thương nhân vũ khí thân mến, tháo cái kính râm chết tiệt của ngài xuống giùm đi, để cho mọi người nhìn rõ khuôn mặt anh tuấn của ngài nào." Đường Mật vừa ấn cửa chớp, trong lòng vừa lẩm bẩm. Chuyên đề chụp ảnh lần này là vì dò xét nguyên nhân đàn voi thay đổi, cảnh tượng trong ống kính giờ phút này đúng là nguyên nhân ấy. Cô cảm giác mình thật sự là cực kỳ may mắn, thứ đám người kia đang cầm trong tay chính là vũ khí hủy diệt sinh mạng, mà máy chụp hình trong tay cô chính là vũ khí công bố chân tướng, mặc dù uy lực rất nhỏ, nhưng dù sao cũng phải có người vì việc này mà làm chút gì chứ.
Giống như là nghe được tiếng lòng của cô, người đàn ông kia thế mà lại chậm rãi xoay mặt sang một bên, tháo kính râm xuống, dùng một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm ống kính cùng với cô ở sau ống kính. Đôi đồng tử màu xanh lục sẫm nheo lại dưới ánh mặt trời, tia sắc bén từ bên trong bắn ra, xuyên thấu qua từng tầng kính quang học đâm vào trong mắt cô thậm chí so với kim cương trên tay anh ta còn chói mắt hơn vài phần.
Đó là ánh mắt cảnh cáo cùng đe dọa, rất nhiều động vật thịt ăn to lớn trong lúc tức giận đều sẽ nhìn con mồi như vậy, tay Đường Mật cầm ống kính không kiềm được mà thoáng run run, trong phút chốc cô còn có ý nghĩ muốn chạy trốn khỏi đây.
"Anh ta có thể nhìn thấy mình? Chuyện này tuyệt đối không thể nào, trừ phi anh ta có thiên lý nhãn." Đường Mật cố nén sợ hãi trong lòng, tự an ủi mình. Sườn núi nơi cô ẩn thân cách đám người kia gần 1000m, xung quanh đều bị lùm cây cùng cỏ tranh rậm rạp che khuất, huống chi cô nằm sấp trên mặt đất, với góc độ của người đàn ông kia sẽ không thể nào phát hiện được cô.
Trực giác ban đầu của Đường Mật là chuẩn xác, cô quả thật cần phải trốn, bất quá rất nhiều nhiếp ảnh gia đều sẽ có loại tự tin quá đáng thậm chí là tâm lý tin sẽ gặp may, chính là thời điểm đối mặt với nguy hiểm luôn cho rằng mình có thể vào trước lúc tai nạn ập xuống chụp được một bức ảnh đẹp nhất, trước kia Kane đã nghĩ như vậy, hiện giờ cô cũng nghĩ như vậy. Hít một hơi thật sâu, cô chuẩn bị ấn cửa chớp xuống lần n