
Người Đàn Ông Của Tôi - Dung Quang
Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà
Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341823
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1823 lượt.
âu chuyện của cô, cơn ác mộng, khuôn mặt của cô, bím tóc dài, chiếc váy sặc sỡ. Anh bất giác đặt bút xuống, ngả người vào ghế, đè lên chiếc áo khoác vắt trên ghế, sờ thấy chìa khóa xe trong túi áo. Anh suy nghĩ một lúc, hạ quyết tâm rất lớn mới gạt bản vẽ trên bàn sang một bên.
"Duật Minh, đến giờ ăn cơm rồi, đừng làm việc nữa, ăn cơm đã". Mrs Phí và cô giúp việc đang bày biện bàn ăn, bưng thức ăn, xếp bát đĩa
Phí Duật Minh chạy qua bàn ăn, nói là có việc nên chạy ra khỏi nhà theo lối cửa sau rồi chui vào xe.
Hai phút sau, chiếc Hummer chuyển bánh, tiếng động cơ rất to, ngay cả Phí Duật Khâm đi từ trên tầng xuống cũng nghe thấy, liền hỏi: "Chú tám ra ngoài rồi à?".
Mrs Phí chạy ra cửa ngó nghiêng một lúc, nhún vai rồi quay lại đỡ món ăn cuối cùng trên tay cô giúp việc.
Tâm trạng của Khanh Khanh rất tốt.
Một là vì câu chuyện khiến Tiểu Hổ rất vui, hai là khi chào tạm biệt Mrs Phí, bà ấy còn tặng cô một hộp bánh ngọt Quảng Châu, hộp đựng rất tinh xảo, trên chiếc hộp còn tết một cái nơ xinh xắn. Cô là giáo viên không nên nhận quà, nhưng vì Mrs Phí quá nhiệt tình, cuối cùng cô đã nhận nó. Ôm hộp bánh ngọt bước ra khỏi khu vườn nhỏ theo phong cách Mỹ của nhà họ Phí, Khanh Khanh nhớ lại từng chút từng chút kỷ niệm với Tiểu Hổ trong suốt buổi chiều, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Tiểu Hổ dần dần khá lên, cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cuối cùng cũng có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp của con phố nhỏ.
Napa Valley là khu biệt thự riêng biệt hoàn toàn theo phong cách Mỹ, con đường hay khu phố mang phong cách hoàn toàn khác biệt, so với khu Champagne Town của ông bà nội Khanh Khanh thì lộng lẫy hơn một chút, cũng mang đậm phong cách biệt thự hơn, khung cảnh giống như một thành phố nhỏ của Mỹ.
Mùa thu, trời tối rất nhanh. Khanh Khanh men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo, thư thả ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đã đến giờ tan tầm, chốc chốc lại có đủ loại xe ô tô phóng vụt qua người Khanh Khanh. Cô bước trên con đường rải đá, nhặt một chiếc lá rụng cầm trên tay. Lỗ thủng vì bị côn trùng gặm nhấm trên chiếc lá rọi qua tia sáng cuối cùng. Cô nheo mắt nhìn, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về".
"Không cần đâu, cảm ơn!". Khanh Khanh quay một vòng quanh chỗ mình đứng một cách rất không tự nhiên nhưng vẫn không tìm thấy phương hướng. Cô ôm hộp bánh rảo bước đi. Ban đầu là đi, sau đó co cẳng chạy, thái độ tránh mặt anh hết sức rõ ràng.
Nhìn chiếc váy hoa bay bay trong gió, Phí Duật Minh lắc đầu gượng cười. Vốn định quay đầu đuổi theo, nhưng thấy cô rẽ vào con đường cạnh đó, xe lại không đi vào được, anh đành phải quay về đường chính, đứng chờ cô ở đầu đường bên kia.
Chưa đầy năm phút sau, Khanh Khanh lạc đường lại quay về con đường như đã từng quen. Cô phát hiện chiếc Hummer đen đứng dưới cột đèn cách đó không xa. Phí Duật Minh đứng cạnh chiếc xe, tay cầm điếu thuốc. Khuôn mặt của anh ta ẩn khuất sau làn khói đen và ánh đèn lúc sáng lúc tối, không nhìn rõ nét mặt.
Nếu chạy nữa thì thật mất mặt. Cô đứng lại, ôm hộp bánh, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía anh. Cô nhìn chằm chằm vào ngọn đèn ở phía xa, không hề liếc ngang liếc dọc, năm mét, bốn mét, ba mét... qua rồi, cách xa rồi.
Anh ta vẫn đang hút thuốc, dường như chưa phát hiện ra hành động của cô. Khanh Khanh dần dần cảm thấy yên tâm hơn, vừa rảo bước đi, vừa đoán xem anh ta có nhìn cô từ phía sau không. Đi đến chỗ cách chiếc xe bảy, tám mét, cô không kìm được ngoảnh đầu nhìn, phát hiện anh ta dập tắt mẩu thuốc, đang chuẩn bị mở cửa lên xe. Tiếng chuông cảnh giác trong lòng lại ngân lên. Cô đi qua đường nhựa, co cẳng chạy về phía cánh cửa lớn ở phía xa, bỏ lại Phí Duật Minh và chiếc Hummer đen ở tít tận phía sau.
Anh đã lên xe nhưng không hề khởi động, chỉ nắm vô lăng nhìn về phía mà cô đang chạy, đường cong trên khóe miệng ngày càng lớn hơn, không thể kiềm chế được. Anh nhớ lại câu chuyện mà cô đã kể cho Tiểu Hổ nghe buổi chiều, cái gì mà tủ vách, cơn ác mộng, cái gì mà nữ chiến sĩ đánh gục lũ ác quỷ, hoàn toàn khác xa so với biểu hiện lúc này của cô. Chiếc váy hoa bay đi bay lại trong gió, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của anh. Anh không muốn cười nhưng lại cười to hơn. Trước mắt là khuôn mặt của cô, bên tai là giọng nói của cô, tức giận, vui vẻ, dũng cảm, nhút nhát...
Chuyện làm gia sư cuối cùng Khanh Khanh vẫn nhận lời.
Nọa Mễ ngồi trên nắp bồn cầu, vừa gạt tóc dính trên mũi, vừa nói chuyện với Khanh Khanh ở phòng bên cạnh: "Chị có làm được không, Khanh Khanh, đến nhà họ làm gia sư".
"Không được cũng phải được, chẳng còn cách nào cả". Khanh Khanh tết tóc, buộc chun buộc tóc mới mà Mục Tuần vừa mua cho cô. Trên chiếc dây chun màu đen là hình đôi lợn màu hồng phấn. Mắt của chúng được làm bằng đá lấp lánh. Hôm sinh nhật cô, tất cả mọi người đều tụ tập ở Champagne Towm, làm một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ, chúc mừng Khanh Khanh sinh năm hợi tròn hai giáp, bắt đầu một hành trình mới. Mục Tuần cùng cô lên tầng thượng ngắm sao,