Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

7788 Em Yêu Anh

7788 Em Yêu Anh

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341785

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1785 lượt.

t chạy đến hỏi cô thủy thủ Popeye trông như thế nào; Anish dùng thìa gõ vào đầu bạn đối diện, khiến canh đổ hết vào người; Hary thì lại đổ cả đĩa thức ăn xuống đất...






Suốt thời gian ăn trưa đến lúc bọn trẻ ngủ trưa, Khanh Khanh đã mệt đến mức đau lưng mỏi gối. Sau khi làm xong đống bánh ngọt từ thiện, phải ngả người xuống cái đệm trong phòng ngủ cô mới thấy đỡ mỏi hơn một chút. Cô lại tự an ủi mình một hồi giống như mọi ngày, nhớ lại bữa tối thịnh soạn hôm qua, tiện tay mở cuốn sách tranh, muốn xua đi cảm giác trống trải nửa no nửa đói trong dạ dày.
Không biết vì quá mệt mỏi hay vì trong lòng cảm thấy bất an mà câu chuyện ngày hôm nay Khanh Khanh không hứng thú một chút nào. Cô giở được vài trang rồi lại đặt xuống tấm thảm bên cạnh.
Cảm giác bất an đã ứng nghiệm khi một nửa thời gian ngủ trưa của bọn trẻ trôi đi. Khanh Khanh đang ngồi trên thảm xâu chuỗi hạt thì bên cạnh cửa sổ vang lên tiếng khóc của trẻ con. Cô lần theo tiếng khóc, phát hiện đó là giường của Tiểu Hổ, trên đầu giường còn treo bức tranh mà cậu vừa mới vẽ.
Trẻ con mơ thấy ác mộng, sợ hãi là chuyện bình thường, khóc mếu cũng không phải là hiếm gặp, nhưng vừa bế Tiểu Hổ lên, Khanh Khanh biết ngay là có điều bất thường. Quần của cậu bé ướt sũng, mông cũng ướt. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong học kỳ trước.
Khanh Khanh đưa Tiểu Hổ vào phòng vệ sinh thay rửa. Cậu vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ không chịu cởi quần áo, quấy khóc, hờn dỗi một hồi lâu, gần như giằng đứt sợi dây chuyền trên cổ Khanh Khanh. Từ lúc rửa mông bôi phấn rôm đến lúc thay quần áo sạch sẽ, từng chi tiết nhỏ Khanh Khanh đều không dám lơ là. Nọa Mễ chạy đến giúp, hai người lớn luống cuống một hồi, cuối cùng cũng đưa được Tiểu Hổ về lớp ngủ tiếp.
Gọi mấy lần mà không thấy phản ứng gì, Mục Tuần rón rén ghé sát vào giường, giúp Khanh Khanh tháo bím tóc đã tết suốt một ngày, đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ. Trước khi ôm chiếc laptop ra khỏi phòng, anh còn giúp cô bật một chiếc đèn trong phòng lên.
Nửa đêm Khanh Khanh mới mơ hồ tỉnh dậy trong tiếng gọi của thím Trương. Trên người cô lúc này là bộ quần áo ngủ cùng với chiếc chăn bông rất dày.
"Thất Thất, tỉnh dậy, uống nước gừng, uống thuốc rồi ngủ tiếp, ngoan nào!".
Thím Trương một tay cầm cốc, một tay dựng gối cho cô dựa vào.
Khanh Khanh ngồi dậy, mũi tắc nghẹt, họng ngứa rát, uống chút nước gừng cho toát mồ hôi rồi lại nằm xuống. Khuôn mặt của thím Trương như được phủ một lớp voan mỏng, Khanh Khanh dụi mắt, nắm lấy vạt áo của thím Trương và nói: "Thím đừng tắt đèn!".
"Biết rồi, biết rồi!". Thím Trương đắp lại chăn cho cô, chỉnh chiếc đèn ở góc tường xuống mức nhỏ nhất.
Sáng hôm sau, dưới sự khuyên bảo của ông bà nội, Khanh Khanh ngồi lên chiếc moto của Mục Tuần. Tuy công dụng của thuốc cảm cúm rất lớn, cô đội mũ bảo hiểm ngủ suốt đường đi nhưng không thấy đỡ hơn chút nào, chỉ thấy càng tệ hơn.
Công việc vẫn bận rộn như thế. Buổi sáng cô phải tiếp phụ huynh học sinh, phải điểm danh, phải lên lớp, lại còn đặc biệt để ý đến người đàn ông xa lạ đưa Tiểu Hổ đến lớp.
Đúng vậy, anh ta lại đến, mặc một bộ quần áo bình thường, quần bò, bên ngoài áo sơ mi là áo len màu xanh đơn giản, tay áo xắn cao, để lộ bắp tay rắn chắc, giống như một công nhân làm việc nặng nhọc. Tiểu Hổ ngồi trên cánh tay ấy, bám vào vai anh ta, lắc lư cái đầu.
Người đàn ông ấy vẫn dừng lại bên cạnh bồn hoa ngày hôm qua, đặt Tiểu Hổ xuống cho cậu bé tự đi vào lớp. Trước khi tạm biệt, Tiểu Hổ ôm chặt anh ta không chịu buông tay, ngẩng mặt như muốn cầu xin điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn xách ba lô đi vào lớp học. Khanh Khanh nhìn thấy vệt nước mắt chưa khô trên khóe mắt của Tiểu Hổ nhưng cậu bé vẫn không ngừng hướng mắt nhìn về phía hành lang.
Sau khi đặt cuốn sổ điểm danh xuống và đi ra ngoài, Khanh Khanh lại đến bên cửa sổ. Một tia nắng chiếu vào trán cô, hơi nóng hòa trộn với thuốc cảm cúm gây cảm giác chóng mặt, tạo thành một bức tranh không rõ nét. Hình bóng của người đó, những đường nét lạnh lùng biến mất nhanh hơn ngày hôm qua. Rốt cuộc anh ta trông như thế nào, Khanh Khanh không thể nhớ nổi nữa.






Đến trưa, sau khi uống thuốc, kiểm tra giường chiếu xong xuôi, Khanh Khanh cầm quyển sách lên đọc nhưng không tài nào vào đầu được. Cô gọi Nọa Mễ đến nói chuyện. Hai người ngả lưng vào đệm nói về chuyện của Tiểu Hổ, không biết thế nào lại nói về người đàn ông đưa Tiểu Hổ đến trường hai ngày gần đây.
Nọa Mễ im lặng một lúc, bóc kẹo và nói: "Trước đây em cũng không chú ý, dù sao thì chắc chắn không phải là Mr Phí. Em gặp Mr Phí rồi, không cao bằng người này". Nói xong cô ấy lại so sánh độ cao thấp, gầy béo, "Có lẽ là họ hàng nhà Tiểu Hổ, chị không thấy Tiểu Hổ rất giống anh ta sao?".
Giống ư? Khanh Khanh cũng không biết. Cô lau nước mũi, nhớ lại khuôn mặt mà mình đã thấy hai lần. Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng đầu óc rối bời, quả thực cô không nghĩ ra được điều gì lúc nà