
Tác giả: Cầu Mộng
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 134862
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/862 lượt.
ết.”
Hắn ra hiệu bằng ánh mắt, lập tức có người đi tới nhét vào miệng của Thượng Đan Châu một viên thuốc giống khi nãy.
Thượng Sĩ Viễn thoáng chốc minh bạch, kinh hãi nhìn nam nhân thần thái ung dung, bình thản đang ngồi trước mặt, “Nàng là thê tử của ngươi.”
“Cho tới bây giờ ta vẫn chưa chạm qua nàng.”
“Trác Phi Dương, Thượng gia rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với ngươi, khiến cho ngươi phải điên cuồng trả thù như thế?”
“Ngươi không biết? Thật sự không biết?”
“….”
“Nếu ngươi không biết, vậy bổn vương làm sao có thể biết đây?”
Khi cơn khô nóng bắt đầu lan dần khắp người, tầm mắt cũng dần mất đi phương hướng, lý trí chỉ còn sót lại ba phần hắn mới nghĩ tới một khả năng, một khả năng hắn dù chết cũng không nguyện tin tưởng, hắn nhìn vào đương triều tôn quý nhất mà nguy hiểm nhất Cửu vương gia, gần như tuyệt vọng chứng thực, “Vì Liễu Ti Vũ?”
“Thượng công tử quả nhiên là người thông minh nha.” Hắn thu hồi chiết phiến trong tay, vẻ mặt không chút thay đổi xoay người, “Để cho huynh muội bọn họ hảo hảo nói chuyện đi.”
Mọi người đi theo ra ngoài, cửa phòng bị đóng chặt.
Thừa dịp vẫn còn sót lại một tia lý trí, Thượng Sĩ Viễn bổ nhào tới cạnh bàn, cầm lấy đèn cầy trát vào ngực của chính mình, nhưng lúc này một bàn tay tay mềm mại không cương bò lên trên thắt lưng hắn, làm cho bàn tay đang cầm nến dừng lại.
“Không…. không….” Hắn khó khăn hộc ra được một chữ, thần trí càng lúc càng bị dục tính làm cho mê loạn, hắn vứt bỏ đèn cầy trong tay.
Trên thảm, hai cơ thể trần trụi quấn chặt lấy nhau, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt cùng với tiếng thở dốc thô ráp….
Trong phòng ngọn nến im lặng rơi lệ, cho đến khi tàn lụi….
Chỉ còn lại hắc ám dày đặc bao trùm lên hết mọi thứ.
“Không ——” Tiếng hét thất thanh chọc thủng bầu trời, sau khi chính mắt nhìn thấy cả hai đứa con chết thảm, đương triều thừa tướng rốt cuộc chịu không nổi đả kích xụi lơ trên mặt đất.
Bọn họ tử sát, tử trạng của bọn họ kể rõ lý do vì sao tự sát, mà lý do này làm hắn chết cũng không nhắm mắt.
Huynh muội loạn luân!
“Vì sao? Đây là vì sao?”
“Chuyện này nên hỏi chính ngươi.”
“Ta?”
“Ngươi đem nàng gả vào vương phủ mục đích là gì?”
Thượng Hữu Thừa có chút mờ mịt nhìn kẻ đang đứng mắt, giờ khắc này Cửu vương gia trong mắt hắn giống như tử thần.
“Phàm là bậc phụ mẫu có chút lương tâm cũng sẽ không muốn đem nữ nhi thương yêu của mình gả vào Thụy vương phủ, nhưng ngươi vì một viên tư tâm của chính mình, đem nàng làm vật hy sinh.”
“Ta….”
“Đối với Liễu gia diệt cỏ tận gốc thật sự quan trọng vậy sao?”
“Liễu Thừa Hạo không nên cướp mất thứ ta yêu.” Ánh mặt của hắn nhiễm thượng ghen tị cùng oán hận.
“Cho nên đây là kết cục do chính ngươi yêu cầu.”
“Chính ta yêu cầu?” Ánh mắt của Thượng Hữu Thừa càng lúc càng mờ mịt, “Ta muốn làm cho Liễu binh bộ chết không nhắm mắt, làm cho Liễu gia đoạn tử tuyệt tôn.”
Trác Phi Dương lạnh lùng nhìn hắn.
“Khi bổn vương còn không có chủ động buông tha cho một món đồ chơi, bất luận kẻ nào dám đụng vào nàng đều chỉ có một con đường chết.”
“Liễu tam nha đầu?” Ánh mắt của hắn dần dần tập trung, “Liễu Ti Vũ! Ha ha…. Liễu Thừa Hạo, không thể tưởng tượng được cho dù ngươi đã chết ta vẫn không đấu lại ngươi…. ha ha ha….”
Hòa với tiếng cười, sinh mệnh của hắn cũng dần biến mất, hắn không cam lòng, cho nên hắn muốn xuống âm tào địa phủ tìm Liễu Thừa Hạo để tính toán nợ nần.
Thượng gia huynh muội loạn luân làm tức chết lão phụ, đây chính là chủ đề đồn đãi mới nhất của kinh thành.
Than thở cũng có, khinh bỉ cũng có….
Liễu Binh bộ cửa nát nhà tan, mà kẻ mưu hại hắn Thượng gia không đến nửa năm gia môn cũng suy bại, ai nói trên đời này không có nhân quả tuần hoàn?”
Hồng trần tục thế, cho dù có bao nhiêu hỗn loạn, chỉ cần một cơn gió thu liền có thể thổi tan.
Một phần mộ nằm trơ trọi nơi hoang dã, hương khói bốc lên từ nhang đèn lãng đãng bay theo gió trôi giạt về phía xa xăm.
Một nữ tử đang ngồi, mái tóc lòa xòa lướt qua gương mặt, trên gò má phải lộ ra một vết sẹo xấu xí, dưới ánh mặt trời càng phá lệ chói mắt.
Một thân trang phục thô sơ, nàng yên lặng ngồi trước mộ phần, đốt tiền giấy, ánh lửa rọi sáng vết sẹo trên cánh tay càng đáng sợ hơn trên mặt.
“Cha, nương, nhị nương, đại tỷ, nhị tỷ, ta không tìm được thi cốt của các người, chỉ có thể lập mộ đem quần áo và di vật chôn theo, ta phải đi rồi, đi thật xa rời khỏi chốn kinh thành đầy thị phi này.” Âm sắc mềm nhẹ, ấm áp chậm rãi phiêu tán trong gió, sưởi ấm cho cánh đồng hoang vu.
Vân Thanh ngay lập tức thụt lùi về phía sau không chỉ ba bước, “Ánh mắt, ánh mắt a Vương gia.” Bị cặp mắt kia trừng, quả thực tựa đang như bị độc xà trừng.
Khẽ hừ một tiếng, Trác Phi Dương khoanh tay đi về phía trước, Vân Thanh lập tức theo sau.
“Ngươi lại đem Tam Liễu đáng thương ném tới chỗ Thái Hậu? Ngươi làm cha như vậy không khỏi quá mức thất bại đi.”
“Ngươi ngay cả con còn chưa có, dựa vào cái gì dạy ta như thế nào làm cha?”<